TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-02-06 15:27:32
Lượt xem: 130

Triệu Giới cất bước đi tới trước mặt Ngụy La, cúi người nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ngón cái xoa xoa mu bàn tay nàng, hỏi: “Để bản vương nhìn xem, sợ thành như vậy rồi, có bị cào bị thương không?”

Mu bàn tay tiểu nha đầu bóng loáng, không thấy có chút thương tích nào, chỉ còn lấp lánh hai vệt nước miếng của mèo nhỏ.

Xem ra con mèo con này thực rất thích nàng, muốn cùng nàng thân cận nhưng đáng tiếc biểu hiện của nó quá mức nhiệt tình, dọa tiểu nha đầu sợ hãi, cho nên đành chịu bị ghét bỏ. Triệu Giới nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, nhịn không được bật cười, thân mình nàng khi đó cứng đơ không dám động đậy, ý đồ muốn đem mèo nhỏ từ cánh tay mình thả xuống, gương mặt nho nhỏ căng cứng, bộ dáng y hệt đang lâm đại địch. Hắn còn tưởng rằng nàng không sợ trời không sợ đất, thế nhưng hóa ra lại sợ mèo?

Ngụy La rút tay về, môi mím lại, lắc lắc đầu.

Mắt Triệu Giới đầy ý cười, ngón trỏ lau lau vành mắt đỏ hồng của nàng, giọng nói êm tai: “Như thế nào lại khóc?”

Ngụy La không phải khóc, nàng vì sốt ruột nên hai mắt hồng hồng, còn lâu nàng mới khóc. Ngụy La không biết tại sao Triệu Giới lại xuất hiện ở đây, mà nàng cũng không có hứng thú muốn biết, nàng bị con mèo nhỏ kia hại không còn tâm tình nào cả, lúc này chỉ muốn quay về Tân Nhạn Lâu: “Không khóc!”

Vừa mới dứt lời, Ngụy La chỉ thấy Triệu Giới không nói lời nào, ánh mắt ranh mãnh nhìn vào răng cửa của nàng.

Nàng ngay lập tức thay đổi nét mặt, che miệng lại cảnh giác nhìn hắn, nhớ tới một màn tại Trân Tụy Lâu hôm đó, sợ hắn lại nắm mũi buộc nàng phải mở miệng.

Triệu Giới nhếch môi, răng cửa của nàng bị thiếu một cái, vừa nói liền lộ ra cái lợi trụi lủi, phát âm cũng không đạt tiêu chuẩn, chữ “Khóc” bị gió lùa, nghe khá là thú vị. Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng lại ra vẻ nghiêm túc, giống như chỉ cần hắn cười thành tiếng, nàng liền lập tức trở mặt với hắn. Mặt Triệu Giới có ý cười, càng giả bộ làm ra vẻ nghiêm chỉnh, nghiêm nghị hỏi: “Sao vậy A La? Sợ mèo?”

Ngụy La trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào.

Hắn còn muốn hỏi, thiếu nữ bên cạnh lại tò mò đi tới trước mặt: “Tĩnh biểu ca, nàng là ai?”

Triệu Giới không thích tiểu hài tử, đối với đứa nhỏ từ mười tuổi trở xuống đều không có chút kiên nhẫn nào, đây là việc người xung quanh hắn ai cũng biết. Thế nhưng hôm nay Triệu Giới lại nguyện ý thân cận với một tiểu nha đầu, hơn nữa còn tự tay lau nước mắt cho nàng ta, đây quả thật là chuyện hiếm lạ. Thiếu nữ không thể không đánh giá Ngụy La cẩn thận, chỉ thấy bộ dạng nàng khả ái, so với tiểu cô nương bình thường xinh đẹp hơn nhiều, không lẽ là vì như vậy sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-41.html.]

Thiếu nữ này tên Cao Đan Dương, chính là đại nữ nhi của Trấn Quốc Công Phu nhân. Nàng ta nhỏ hơn Triệu Giới một tuổi, hai người xấp xỉ tuổi nhau, lại có quan hệ biểu huynh muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ gần gũi hơn so với người bình thường. Mới rồi Triệu Giới đi Điện Chiêu Dương thỉnh an Trần Hoàng Hậu, vừa đúng lúc gặp Cao Đan Dương cũng đang ở đó, Trần Hoàng Hậu nói bọn họ cùng nhau đi ra. Triệu Giới nể tình Hoàng Hậu, liền đáp ứng, đi đến nửa đường thì nhìn thấy Ngụy La bị đám mèo nhỏ quấn lấy.

Triệu Giới thu tay lại, đứng dậy nói: “Nàng ấy là Tứ tiểu thư của Phủ Anh Quốc Công – Ngụy La”. Nói xong lại nhìn Ngụy La “Bản vương nói đúng không?”

Ngụy La không nói tiếp, nàng nắm tay Lương Ngọc Dung, thành khẩn nói: “Muội và Ngọc Dung không biết đây là mèo của Tĩnh Vương ca, chỉ là muốn cho nó ăn một chút. Nếu khiến Tĩnh Vương ca và tỷ tỷ mất hứng, chúng muội trở về là được”.

Nàng nói xong liền quay người muốn đi.

Triệu Giới gọi nàng lại, cười nói: “Bất quá chỉ là một con mèo, nếu muội thích, trực tiếp cầm đi là được!” Cao Đan Dương đang đứng uy nghiêm một bên vì câu nói này mà nhíu mày.

Ngụy La lắc đầu, đôi mắt trong veo ngập nước ngẩng lên nhìn Triệu Giới, mỉm cười: “Đa tạ Tĩnh Vương ca ca, có điều nếu đã là quà tỷ tỷ tặng, A La không thể muốn”.

*** *** ***

Sau khi tiểu nha đầu rời đi, Triệu Giới thu hồi ánh mắt, ý cười trong mắt cũng thu lại, hướng Cao Đan Dương nói: “Nơi này cách Tân Nhạn Lâu không xa, không cần ta đưa đi, chính ngươi đi thôi”.

Cao Đan Dương ôm đám mèo nhỏ trong tay, không có dời bước, thấy Triệu Giới cất bước muốn đi liền vội vàng gọi một tiếng: “Tĩnh biểu ca”. Nàng ít nhiều có chút để ý, đi đến trước mặt hắn nói: “Tĩnh biểu ca có phải huynh không thích mèo hay không? Nếu như huynh không thích, nói với muội một tiếng, muội đem nó về nhà, hoặc đưa cho Lưu Ly, nàng ấy theo muội nói muốn nó vài ngày rồi”.

Lưu Ly trong miệng Cao Đan Dương chính là Thiên Cơ Công Chúa Triệu Lưu Ly, là muội muội ruột cùng mẫu thân với Triệu Giới. Triệu Lưu Ly năm nay bảy tuổi, chính là độ tuổi vô cùng yêu thích mấy con mèo nhỏ, chó nhỏ, nàng ấy muốn mấy con mèo này không biết đã bao lâu, mỗi lần nhìn thấy chúng đều yêu thích không buông tay. Đáng tiếc, Cao Đan Dương đã tặng mèo nhỏ cho Triệu Giới, Triệu Lưu Ly cũng không dám đòi Triệu Giới, nàng chỉ có thể hoàn thành công khóa xong sớm đều chạy tới đây vừa nhìn xem, lại sờ sờ một cái.

Loại mèo này là cống phẩm Ba Tư đưa tới, tròng mắt màu lam, lông màu trắng, hình thể không lớn, vừa mới sinh được ba tháng, lung linh khả ái, thật sự khiến mấy tiểu cô nương yêu thích.

Chính vì như thế, Triệu Giới mới không để ý tới. Hắn bận rộn sự vụ, có khi bản thân đều không tự chăm sóc được, làm sao chăm mấy con mèo này? Triệu Giới đem mèo nuôi thả trong cung, cơ bản không cần tốn công tốn sức, cung nữ trong cung đều biết đây là mèo của hắn, nên không dám chậm trễ, bình thường cũng thay phiên nhau lui tới cho mèo nhỏ ăn. Bởi vì vậy, mấy tháng qua đi, ba con mèo này vẫn sống tốt như cũ.

Triệu Giới trầm ngâm: ”Vì sao nói mấy lời như vậy?”

Cao Đan Dương trầm ngâm một lát, sờ sờ lỗ tai con mèo, ngữ khí không tốt lắm: “Vừa rồi huynh muốn thuận tay đem nó cho tiểu nha đầu kia…”

Loading...