TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:24:38
Lượt xem: 137
Nào biết đối phương không phải muốn ăn, mà là “chim nhạn bay về nam” ở trước mặt nàng chưa làm xong, đại đậu phộng bị Ngụy La lấy đi liền không đủ dùng. Nàng ta thở phì phò đem đậu phộng trước mặt đẩy đi, đồ ăn được nàng ta bày biện nửa ngày bỗng chốc hóa thành hư ảo, nàng ta mím mối nói: “KHÔNG được động, không được động!’.
Hóa ra vị tiểu cô nương này là Nhị tiểu thư Phủ Trấn Quốc Công, tên là cao Tình Dương, cùng lứa với Ngụy La và Lương Ngọc Dung, cũng khoảng sáu tuổi. Phu nhân của Trấn Quốc Công là muội muội ruột của Trần Hoàng Hậu, dưới gối không có nhi tử, chỉ có hai nữ nhi. Dù là như vậy, Trấn Quốc Công phu nhân vì nhà mẹ đẻ có quan hệ với Trần Hoàng Hậu, địa vị không thể lay động, nhiều năm như vậy Trấn Quốc Công chỉ nạp thiếp thất, cho dù thiếp có sinh nhi tử cũng sẽ ghi vào danh nghĩa do bà ta nuôi nấng. Trấn Quốc Công phu nhân đối với hai nữ nhi vô cùng sủng ái, ngoại trừ tiểu nữ nhi này, bà ta còn có một đại nữ nhi tên Cao Đan Dương. Cao Đan Dương năm nay mười bốn, nghe nói diễm lệ vô song, chính là đệ nhất mĩ nhân.
Bây giờ Cao Tình Dương tức giận, Lương Ngọc Dung chẳng những không giống người khác a dua lấy lòng, ngược lại còn tò mò hỏi: “Đậu phộng này cô còn muốn sao?”
Nàng ta hừ một tiếng: “Không cần.”
Chỉ thấy Lương Ngọc Dung cầm túi lụa, Cao Tình Dương cho rằng nàng muốn ăn, đang muốn khinh thường châm chọc mấy lời, ai ngờ nàng đã mở miệng nói:”A La, chúng ta ra sau lâu uy mèo nhỏ ăn đi. Lúc mới tới ta thấy có rất nhiều mèo nhỏ, rất đẹp, ở ngay sau lâu này!”
DÙ sau ở trên lầu cũng không có chuyện gì làm, cũng chẳng biết bao giờ Trần Hoàng Hậu mới tới, Ngụy La liền gật đầu nói được, lại hỏi Tần Thị: “Tứ bá mẫu, con có thể xuống dưới chơi một lát không?”
Tần Thị đang nói chuyện với phu nhân Phủ Định Lăng Hầu, nghe nàng nói vậy có chút do dự, nhưng thấy vẻ mặt trông mong của tiểu nha đầu, hơn nữa bên ngoài cũng không thiếu người, liền đồng ý. Bà thủy chung vẫn không yên tâm, lại cho hai ma ma đi theo đứa nhỏ, dặn dò Ngụy La: “Đừng đi xa, đi một lúc nhớ phải trở về”.
Ngụy La cười cười, thanh âm thanh thúy ừ một tiếng.
Cao Tình Dương còn đang tức giận ở bên kia, nghẹn một ngụm khí không thả ra được, trừng mắt nhìn theo phương hướng hai người rời đi. Nàng ta đang muốn nắm lấy đậu phộng trên bàn ném đi, bỗng nhiên có người che trước mặt. Gương mặt nhỏ nhắn của Thường Hoằng nhíu chặt, lông mi dài đen nhánh chăm chú nhìn nàng ta, ngăn trở bàn tay đang định vung lên: “Không cho!”
Cao Tình Dương chưa từng thấy qua người này, theo bản năng hỏi: “Không cho cái gì?”
Hắn không nói lời nào, thật là kiệm lời đến cực điểm, lại rất nghiêm túc mở tay nàng ta ra, đem đậu phộng trong tay lấy ra, để lên trên bàn. Sau đó không hề liếc tiếc, không thèm nhìn nàng ta một cái, xoay người đuổi theo bước chân Ngụy La đi xuống dưới lầu.
Cao Tình Dương nhìn hắn, mãi đến khi người đi xa mới phản ứng kịp. Hóa ra là người nóng tính!
*** *** ***
Ngụy La đi theo Lương Ngọc Dung xuống lầu, men theo đường phủ đầy đá cuội, quả thật nhìn thấy cách đó không xa, dưới dàn hoa chuối đỏ sẫm có hai, ba con mèo trắng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-40.html.]
Mèo nhỏ nhìn không lớn lắm, xem ra cũng chỉ mới sinh được mấy tháng, nằm trên mấy tán lá xanh, nho nhỏ chọc người thương cảm. Xung quanh có mấy cung nữ, đám mèo nhỏ này không có ai chiếu cố, Lương Ngọc Dung ngồi xổm trước mặt chúng, nhịn không được lấy tay sờ sờ: “A La, đám mèo này thật xinh đẹp, lông trắng mượt không chút lẫn luôn, ngươi mau nhìn xem!”
Ngụy La không quá thích mấy loài động vật nhỏ có lông, nàng cùng Lương Ngọc Dung đi ra ngoài này thuần túy vì ở bên trong quá nhàm chán. Ngụy La nghe Lương Ngọc Dung nói như vậy, do dự thật lâu mới tới gần từng chút một, ngồi xổm trước mặt đám mèo. Ba con mèo nhỏ thật xinh đẹp, ánh mắt màu xanh ngọc, cả người trắng như tuyết, dường như chúng cũng biết nàng đang nhìn chúng, cả bọn đều ngóng trông nhìn lại nàng.
Ánh mắt kia, một con lại một con, vô tội vô cùng, nhìn lâu thật dễ làm người ta say mê.
Lần đầu tiên Ngụy La cảm thấy có hứng thú với mèo, đưa tay muốn sờ lỗ tai chúng, ai biết được chúng nó lại duỗi chân ra, nhào tới ôm lấy cánh tay nàng. Ngụy La giật mình, đột ngột đứng lên, theo bản năng muốn vứt bỏ con mèo trên tay nàng xuống, Ý nghĩ vừa tới, Ngụy La cũng nhớ ra rằng đám mèo này được nuôi trong cung, lại là giống loài hiếm, nhất định là có người nuôi dưỡng, vạn nhất người đó lại là vị tần phi hay công chúa nào, lỡ mèo có bị gì thì thật phiền toái. Nàng đành đứng đơ mình như tượng, ý đồ để đám mèo tự bò về chốn cũ, nhưng hiểm nhiên đám mèo này thích dính nàng, gắt gao nắm lấy tay nàng không buôn, còn lè lưỡi l.i.ế.m liếm mu bàn tay nàng.
--- Ăn nàng không có ngon đâu!
Ngụy La kêu Lương Ngọc Dung: “Mau giúp ta lấy xuống…”
Cánh tay nàng đều nổi da gà hết cả, thật sự không yêu nổi mấy loài động vật nhỏ nhiều lông này.
Lương Ngọc Dung thấy thế, không khỏi ôm bụng cười, chẳng những không giúp, ngược lại còn bày ra tư thế xem náo nhiệt. Nàng vốn định nhờ Thường Hoằng giúp đỡ, nhưng Thường Hoằng mới rồi vừa xuống lầu đã bị người bên cạnh Ngụy Côn gọi đi. Ngụy La thật sự không có biện pháp, lại bị đám mèo l.i.ế.m rồi lại liếm,tư vị này… thật là tứ cố vô thân mà!
Lương Ngọc Dung thấy hốc mắt Ngụy La phiếm hồng, lúc này mới thu hồi tràng cười, chuẩn bị giúp nàng, vừa muốn động thủ bỗng nghe truyền tới giọng nữ trong trẻo: “Các ngươi là ai? Tại sao ở chỗ này?”
Lương Ngọc Dung ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một vị cô nương đứng dưới hàng chuối,
trên người mặc xiêm y thêu hoa đang cau mày nhìn về đám mèo trắng đang bám trên tay Ngụy La. Người vừa tới ước chừng mười ba mười bốn tuổi, tóc đen da trắng, mắt ngọc mày ngài, sinh ra vừa kiều lại vừa mị, xinh đẹp động lòng người.
“Chúng tôi…” Lương Ngọc Dung cho rằng người đó là chủ cảu đám mèo, ngẩng người muốn trả lời. Cô gái kia liền đi tới trước mặt Ngụy La, cánh tay duỗi ra, đem đám mèo trên người Ngụy La cầm xuống.
Thiếu nữ nói: “Mèo này không phải là thứ các ngươi có thể chạm vào…”
Nói dứt lời nàng ta xoay người về phía sau, nói bằng giọng bất mãn: “Tĩnh biểu ca, huynh sao lại đem mèo nuôi ở chỗ này? Đây là muội tặng cho huynh, huynh không thể để tâm chăm sóc bọn chúng một chút sao?”
Cách họ vài chục bước, Triệu Giới mặt xiêm y màu thiên thanh thêu hoa văn như ý, dáng người cao ngất, đối với lời nói của nàng ta không bảy tỏ cảm xúc gì, ánh mắt lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang nhíu lại của Ngụy La.