TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 330
Cập nhật lúc: 2025-02-17 14:13:58
Lượt xem: 56
Lúc nói lời này, trên mặt Ngụy Thường Dẫn tràn đầy niềm vui sướng vì được làm phụ thân.
Ngụy La mỉm cười nói vài câu chúc mừng, lại đưa một cái hồng bao và khóa trường mệnh, không ở lại bao lâu liền trở về Phủ Tĩnh Vương.
*** *** ***
Có lẽ vì mang thai sáu tháng, mỗi ngày nàng ngoại trừ dưỡng thai cũng không có gì làm, Ngụy La cảm thấy ngày trôi qua thật mau, chớp mắt cái đã tới ngày thành thân của Dương Chẩn và Triệu Lưu Ly.
Đầu mùa hè, thời tiết không nóng bức, Ngụy La mặc xiêm y đỏ bằng gấm Tô Châu, bên dưới là váy thạch lựu thêu trăm bướm, cùng với bụng to đi vào cung.
Nàng tới Thần hoa Điện, Triệu Lưu Ly đang ngồi trước gương đồng khắc song loan quấn hoa điểu, mũ phượng khăn hỉ quàng vai, tóc đen môi đỏ, mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng. Thấy Ngụy La đi vào, Triệu Lưu Ly thậm chí còn trừng mắt nhìn, đôi mắt cười cong cong: “Hoàng tẩu, muội còn nghĩ tẩu không tới”.
Ngụy La nói: “Hôm nay ngươi xuất giá, sao ta có thể không tới chứ?”
Triệu Lưu Ly nhìn bụng Ngụy La, nói: “Ngươi cũng sắp lâm bồn rồi, đi ra ngoài liền có nguy hiểm, ngồi trong nhà thì tốt hơn”.
Bây giờ Ngụy La mới bảy tháng, bụng nàng nhìn lớn, nhưng cách lúc lâm bồn còn sớm lắm. Ngụy La tức giận nhìn nàng ấy một cái, trêu chọc: “Người ta nói tân nương tử phải khóc gả, nhìn ngươi xem, vui mừng chưa kìa? Nếu để mẫu hậu trông thấy, bà sẽ thương tâm đấy!”
Ngụy La vừa nói vậy, Triệu Lưu Ly liền thu liễm. Nàng ấy cố làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng khóe miệng vui vẻ đều không cách nào giấu nỗi, rất nhanh liền không giả bộ được, lầm bầm nói: “Ta chỉ cần nghĩ có thể gả cho Dương Chẩn ca ca, vui mừng còn không kịp, sao mà khóc được chứ!”
Ngụy La chỉ chưa thấy qua ai thành thật như vậy, nhịn không được cười “xì” một tiếng.
không lâu sau, Trần Hoàng hậu mặc một thân hoa phục đi vào Thần Hoa Điện. Đồ ngoài điện đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ công chúa xuất phát. Trong tâm Trần Hoàng hậu vô cùng không nỡ, vừa nghĩ tới nữ nhi bản thân tân tân khổ khổ nuôi lớn bây giờ liền thành người nhà khác, đôi mắt bà ửng hồng, ngay trước mặt Triệu Lưu Ly mà rơi lệ. Bà khiến Triệu Lưu Ly sợ hãi, lúc nãy còn nói không khóc nỗi, bây giờ nước mắt thi nhau lăn xuống, khóc tới thiếu nữa thì đau vì sóc hông.
Thu ma ma cố gắng lắm mới khuyên được hai người, vội vàng trang điểm lại cho Triệu Lưu Ly, rồi dẫn nàng lên kiệu.
Dương Chẩn đi đón dâu sớm đã đợi ngoài cung, chờ kiệu được khiêng ra, diễn tấu sáo và trống liền cất lên đi về hướng Dương phủ. Dương phủ tọa lạc ở Tây Nam kinh thành, từ hoàng cung tới Dương phủ cơ hồ phải đi một nửa vòng Thịnh kinh thành. Dân chúng hai bên đường rối rít xem náo nhiệt, vị công chúa Sùng Trinh Hoàng đế sủng ái nhất xuất giá, mọi người đều cao hứng đi xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-330.html.]
Triệu Lưu Ly ngồi trong kiệu, trong tay cầm ngọc như ý, chỉ cảm thấy cỗ kiệu lung la lung lay một lúc, qua rất lâu cuối cùng cũng dừng lại. Nàng cầm một đầu lụa đỏ trong tay, cùng Dương Chẩn đi vào trong phủ. Dương Chẩn không có phụ mẫu, chỉ có một cữu gia bà con xa, hai người bái xong thiên địa, Triệu Lưu Ly liền bị một đám người vây quanh đưa đi vào động phòng.
Phòng tân hôn được bố trí vô cùng vui mừng, màn đỏ, nến đỏ, chăn đệm đỏ, đập vào mắt đều là màu đỏ tươi vui. Cho nên lúc Dương Chẩn dùng ngọc như ý đẩy khăn voan viền kim tuyến ra, mặt Triệu Lưu Ly cũng đỏ rực.
trên gương mặt trăm ngàn năm không thay đổi của Dương Chẩn cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng, gương mặt tuấn tú mỉm cười, mắt nhìn chuyên tâm, nhìn chằm chằm Triệu Lưu Ly. Cho tới khi các phúc phu nhân đang ở một bên thúc giục bọn họ uống rượu hợp cẩn, hắn mới hoàn hồn. Vài vị phu nhân đang ở một bên trò chuyện nói: “Tân lang quan nhi nhìn thấy liền trợn trắng, công chúa của chúng ta thật xinh đẹp”.
Triệu Lưu Ly rũ mắt, đỏ bừng mặt mỉm cười.
Uống rượu hợp cẩn xong, Dương Chẩn đi ra ngoài tiếp đãi tân khách.
Vài vị phu nhân nói vài lời với Triệu Lưu Ly, nàng chỉ yên lặng ngồi, ngẫu nhiên đáp lại một vài câu. không lâu sau các phụ nhân đều rời đi, Triệu Lưu Ly lại ngồi thêm một lát, nha hoàn hồi môn Vân tử hỏi: “Công chúa, lúc này ngài muốn tắm rửa thay đồ không?”
Triệu Lưu Ly lắc đầu nói: “Ta lại chờ một lát”. Nàng muốn chờ Dương Chẩn trở lại. Vân Tử lại hỏi: “Cả ngày ngài không ăn gì, nô tỳ đi phòng bếp lấy ít đồ lên nhé”.
Có lẽ là đã qua cơn đói, lúc này Triệu Lưu Ly cũng không thấy quá đói. Nàng lắc lắc đầu nói: “không cần”. Vân Tử chỉ đành thôi.
Triệu Lưu Ly dựa vào đầu giường, từ từ nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau là ngủ thiếp đi. Dương Chẩn ứng phó xong với tân khách, lúc về liền thấy một màn như vậy. Tiểu cô nương mặc giá y lộng lẫy, gương mặt ngủ say yên ổn, hàng mi dài buông xuống, như hai cánh bướm đang dừng lại, cánh môi nàng khẽ nhếch, cánh mũi mấp máy, chắc hẳn là hôm nay nàng mệt c.h.ế.t rồi, ngay cả hắn đi tới nàng vẫn vô tri vô giác ngủ thiếp đi.
Dương Chẩn cúi người xuống, gương mặt cách Triệu Lưu Ly chỉ vẻn vẹn nửa tấc. hắn lẳng lặng nhìn nàng, sau đó cúi đầu, đôi môi mỏng ấn lên cánh môi trắng mịn mềm mại của nàng, ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng mút hôn.
Cuối cùng Triệu Lưu Ly cũng có phản ứng, từ từ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt Dương Chẩn gần trong gang tấc. Nàng cả kinh, vô thức ngửa ra sau, Dương Chẩn theo sát nàng ôm lấy eo nàng, thuận thế đè nàng lên chăn lụa thêu uyên ương đỏ thẫm.
Dương Chẩn kề vào tai nàng, hơi thở hắn mang theo mùi rượu, giọng nói trầm thấp: “Công chúa, cuối cùng nàng cũng là của ta”.
Hai tai Triệu Lưu Ly không khỏi ửng hồng. Có lẽ là vì uống rượu, đêm nay Dương Chẩn đặc biệt nhiệt tình công kích, tuy trong miệng vẫn gọi “công chúa” như cũ, nhưng thái độ của hắn đối với nàng cũng không quy củ như vậy.
“Dương Chẩn, ngươi để ta đứng lên trước…” Triệu Lưu Ly nói, nàng còn chưa thay đồ đâu.
Nhưng Dương Chẩn không chờ được che kín môi nàng, khát vọng lại thành kính miêu tả hình dáng cánh môi nàng, đồng thời, hai bàn tay nóng rực cũng từ từ dò xét đi vào trong.