TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 323
Cập nhật lúc: 2025-02-17 13:51:53
Lượt xem: 45
Cá chép hấp phần lớn đều vào bụng Ngụy La, sau khi ăn xong, nàng thỏa mãn l.i.ế.m liếm khóe miệng: “Đại ca ca, lần tới chàng làm cá nướng đi”.
Đây là ăn thành nghiện rồi. Triệu Giới ôm nàng về phòng, dùng khăn lụa lau nhẹ khóe miệng cho nàng: “Ăn no rồi?”
Ngụy La nhận lấy trà súc miệng Kim Lũ đưa tới, nhổ ra chén men xanh khắc hoa sen, lại ngậm một viên thấu cơ ngũ vị hương, mỉm cười gật đầu nói: “No rồi”. Lúc ăn cá khó tránh khỏi sẽ gặp phải xương cá, Triệu Giới liền giúp nàng lựa xương cá ra, rồi mới đút vào miệng nàng. Toàn bộ quá trình Ngụy La không động tới chiếc đũa, thật vô cùng hưởng thụ. Triệu Giới cũng không ngại nàng phiền toái, ngược lại còn có chút thích thú.
Triệu Giới đem khăn lụa ném vào trong ống đồng, như cười như không nhìn nàng: “Tốt lắm, bây giờ tới phiên ta”.
Ngụy La ngẩn ra, chớp mắt tiếp theo đã bị Triệu Giới ôm nang lên, đi vào nội thất. Nàng kinh ngạc vỗ vỗ bả vai Triệu Giới, sốt ruột nói: “không được, chúng ta không thể… Thiếp hiện có thai”. Lời của đại phu nói với Triệu Giới ở ngoài hành lang, nàng ở trong phòng cũng nghe thấy! Vì đảm bảo thai nhi bình an, ba tháng đầu và ba tháng cuối không thể sinh hoạt vợ chồng.
Bước chân Triệu Giới dừng lại, cũng nhớ tới lời này. cô nương này lúc ăn cá chẳng thành thật chút nào, liên tục vô tình hoặc cố ý trêu chọc hắn. hắn vốn đã không nhịn được, muốn bóc nàng sạch sẽ ném tới trên giường, bây giờ nghe thấy những lời này, sắc mặt lại trầm xuống. Triệu Giới bế nàng lên giường, mắt không chớp nhìn chằm chằm vẻ mặt chột dạ của Ngụy La, không nói lời nào.
Ngụy La bị hắn nhìn tới sợ hãi. Được rồi, nàng thừa nhận lúc nãy là nàng cố ý, biết rõ hắn chỉ có thể nhìn không thể ăn, nhưng vẫn thừa dịp ăn cá mà hôn trộm hắn. Trơ mắt nhìn hắn là bén lên một đám lửa, nhưng nàng lại không chịu trách nhiệm.
Triệu Giới cầm chăn gấm hồng thêu uyên ương đắp lên cho nàng, xoay người đi thay xiêm y.
Ngụy La từ trong chăn mềm thò đầu ra, nhìn thấy vai rộng eo hẹp của Triệu Giới, ánh mắt đi xuống nữa, thấy chỗ kia nhô lên, đỏ mặt nói: “Nếu không… Thiếp giúp chàng”.
Triệu Giới vừa mới cởi xuống áo khoác màu thanh thiên, lúc này đang nghiêng người cầm lấy đồ ngủ bằng tơ bạc, từ góc độ của Ngụy La nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy cơ bắp mạnh mẽ, cả người khẩn trương, đúng là cảnh đẹp ý vui. Nhưng Ngụy La biết rõ, lúc ở trên giường eo hắn hung hãn hữu lực thế nào. Triệu Giới nghe thấy lời nàng, động tác mặc đồ dừng lại, nghiêng đầu nhìn, đôi mắt phượng lộ ra mấy phần ranh mãnh: “Vậy, A La muốn giúp ta thế nào?”
Ngụy La chỉ lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng, cả người lui về sau, co lại, ý tứ mời mọc vô cùng rõ ràng. Triệu Giới thay xong đồ liền lên giường nằm ngủ, nghiêng người nhìn nàng, đưa tay mò vào trong: “Hử?”
Hai má Ngụy La hồng hồng, cũng không phải chưa từng giúp hắn làm qua chuyện như vậy, nhưng bây giờ do nàng tự đề ra, có chút thẹn thùng mà thôi. Nàng cắn răng một cái, hạ quyết tâm lớn, đầu chui thẳng xuống dưới mền.
….
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-323.html.]
Qua một lúc lâu sau, Ngụy La chui ra khỏi chăn, bò qua người Triệu Giới. Triệu Giới ôm nàng vào lòng, để tay trên môi nàng: “Nhổ ra đi”.
Ngụy La phun ra, hai gò má ửng hồng, mắt hạnh ngậm xuân, mềm nhũn ngã vào lòng Triệu Giới mà thở dốc.
Triệu Giới ôm nàng để lên gối, còn bản thân đứng dậy đi rửa tay, lúc trở lại thì cầm theo một cái khăn ướt nhỏ. hắn nhẹ nhàng lau mặt cho Ngụy La, môi mỏng mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: “Ăn ngon không?”
Ngụy La liếc hắn một cái, không nói tới vấn đề này.
*** *** ***
Hai tháng đầu mang thai, Ngụy La quả thật chẳng có mấy cảm giác, bởi vì phản ứng của
nàng không quá rõ ràng, vừa có thể ăn lại có thể ngủ, không đau tới không muốn sống như Lương Ngọc Dung nói.
Nhưng tới tháng thứ ba, Ngụy La liền cảm nhận được cái gì gọi là nôn nghén.
Trước cứ nói tới món cá mà nàng thích ăn nhất. Bây giờ đừng nói là cá, chỉ cần nghe thấy mùi này là nàng đã không chịu nổi rồi, món cá nướng nàng nói muốn ăn cũng không ăn được. Mỗi ngày phòng bếp đều thay đổi cách nấu, chính là hy vọng Ngụy La có thể ăn nhiều một chút, nhưng nàng quả thật không có chút khẩu vị nào, cho dù ăn nhiều hơn bình thường hai miếng, buổi tối trước khi đi ngủ cũng sẽ nôn ra.
Mới chỉ mười ngày ngắn ngủi, gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy La đã gầy đi một vòng.
Trong thời gian này, tính tình Ngụy La cũng thật không tốt. Nàng bắt bẻ hà khắc với hạ nhân thì thôi, cũng thường thể hiện tiểu tính tình trước Triệu Giới, có chút không hài lòng liền nổi giận, còn dễ dàng rơi nước mắt. Tính tình Triệu Giới quả thật rất tốt, mọi việc đều bao dung nàng, để nàng tùy hứng khóc lóc om sòm, chưa từng có chút không kiên nhẫn nào.
Ví dụ như có một lần Ngụy La vô ý làm rơi cái vòng tay phỉ thúy màu hồng, rõ ràng không có quan hệ gì với Triệu Giới, nhưng nàng lại nổi giận với hắn, còn không ngừng đẩy hắn, muốn đuổi hắn ra khỏi phòng. Triệu Giới cúi đầu nhìn tiểu cô nương, xoa xoa đầu nàng, thuận theo nàng ra khỏi phòng. một lúc lâu sau hắn trở lại, trong tay cầm một cái hộp dài bằng gỗ tử đàn khảm hoa thủy tiên, để tới trước mặt Ngụy La, bên trong là mười đôi vòng tay chất liệu khác nhau, có phỉ thúy, có mã não, đều là hàng giá trị xa xỉ. Ngụy La ngẩng đầu nhìn hắn, Triệu Giới cười nói: “Còn tức giận không?”
Ngụy La cảm thấy sao Triệu Giới có thể đối với nàng tốt như vậy, nàng cũng cảm thấy bản thân có chút cố tình gây sự, nhưng lại không thể khống chế nổi tâm tình, suy nghĩ trong đầu và biểu hiện ra ngoài là hai chuyện khác nhau. Nàng gật đầu nhẹ, đưa tay ôm lấy eo Triệu Giới, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, không nói lời nào.