TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-02-04 15:21:23
Lượt xem: 140

Tối hôm đó, người Ngụy Tranh nóng lên, mơ mơ màng màng kêu “Nương”. Kim ma ma bên cạnh Ngụy Tranh hoảng hốt gõ cửa phòng Ngụy Côn, nói tình huống vô cùng nghiêm trọng. Ngụy Côn phủ thêm áo choàng màu xanh thẫm thêu hình lá trúc, cho người mời đại phu. Sau khi đại phu xem qua, nói chỉ là nhiễm phong hàn bình thường, đắp thêm mấy cái chăn, lại khai phương thuốc, uống một chén thuốc, hôm sau cũng không còn gì đáng ngại.

Sau khi đại phu đi rồi, Ngụy Côn lệnh cho Ngân Phong ở bên cạnh Ngụy Tranh, còn nha hoàn Ngân Lâu đi lấy thuốc. Chờ dược được bưng tới, hắn tự mình uy Ngụy Tranh uống xong mới rời đi.

Sáng sớm hôm sau, y như đại phu nói, Ngụy Tranh hạ sốt, cả người cũng thanh tĩnh hơn nhiều.

Hôm nay là ngày đầu tiên tiên sinh giảng bài, Ngụy Tranh vốn dĩ muốn đi nghe Tiết tiên sinh giảng, nhưng bây giờ lại đem mình bọc kín trong chăn, mãi không nhúc nhích. Ngân Lâu đứng ở đầu giường gọi mấy tiếng, thấy nàng ta không phản ứng, Ngân Lâu tự cho rằng thân thể Ngụy Tranh không thoải mái, bệnh còn chưa khỏi hắn, vội chạy tới chỗ Ngụy Côn xin cho Ngụy Tranh nghỉ một ngày. Ngụy Côn nghe xong liền chấp thuận, kêu nàng ta ngày mai lại đi nghe giảng.

Lúc Ngân Lâu trở về, Ngụy Tranh vẫn nằm trên giường, không hề nhúc nhích.

Ngân Lâu cho rằng nàng ta đang ngủ, không nghĩ tới lúc lại gần, mới phát hiện Ngụy Tranh trốn ở trong chăn len lén lau nước mắt. Ngụy Tranh khóc thật thương tâm, ngay cả chăn đệm dưới người cũng bị ướt một mảng lớn. Ngân Lâu kinh ngạc, tiến lên, nhẹ nhàng gọi: “Ngũ tiểu thư, tiểu thư…”

Ngụy Tranh khẽ rụt người, nắm chăn trên người kéo lên che kín đầu, ai cũng không nhìn thấy nàng ta.

Ngân Lâu đứng bên cạnh giường gấp rút xoay quanh, tưởng Ngụy Tranh bị làm sao, vội vàng kêu Kim ma ma và Ngân Phong tới cùng nhau thương lượng đối sách.

Thật ra Ngụy Tranh cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là trong lòng nàng ta khó tiếp thu sự thật, tiểu hài tử lại không biết phát tiết cảm xúc như thế nào, chỉ có thể khóc mà thôi!

Hôm qua Ngụy Tranh đi Ngân Hạnh Viên, đem ủy khuất của mình nói hết với Đỗ thị, Đỗ thị phẫn nộ mắng Ngụy La là “tiểu tiện nhân”. Nàng ta lúc ấy đứng ở bên hồ, nếu không phải Ngụy La đẩy nàng ta, Ngụy Tranh nàng căn bản không thể rơi xuống hồ. Đỗ thị muốn tìm Ngụy Côn nói mấy lời công đạo, thuận tiện giáo huấn Ngụy La một chút, nhưng mà ngay cả Ngụy Côn cũng không gặp được… Ngụy Tranh nàng lúc ấy đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn mẫu thân khó xử. Mẫu thân ngày thường cao cao tại thượng lập tức ngã xuống bùn, ngay cả muốn gặp phụ thân cũng phải thông qua hạ nhân…. Ngụy Tranh nhìn bà có chút khổ sở, không muốn mẫu thân mình phải ăn nói khép nép, liền xông tới ôm chân Đỗ thị nói: “Không cần gặp phụ thân, a nương, con không cần gặp phụ thân… Con không đau…”.

Nàng ta sao có thể không đau chứ!

Sau đó, Đỗ thị ôm nàng ta khóc rất lâu, nàng ta có thể cảm thấy cảm giác tuyệt vọng và bất lực của mẫu thân. Nước mắt Đỗ thị theo vạt áo chảy vào cổ nàng, nóng đến kinh người. Ngụy Tranh còn nhỏ, không thể lý giải hết cảm xúc của mẫu thân mình. Nhưng nàng ta biết mẫu thân mình đang khóc, vì thế Ngụy Tranh cũng khóc

Vì cái gì mẫu tử bọn họ lại biến thành như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-31.html.]

Đỗ thị kề tai nàng ta, nói: “Đều là Ngụy La, tất cả đều do Ngụy La và mẫu thân nó làm hại!”.

Thanh âm kia giống như thôi miên, từng tiếng từng tiếng một rót vào tai nàng ta. Ngụy Tranh dần dần ngừng khóc, đem lời nói của Đỗ thị ghi tạc trong lòng. Ngụy La khiến mẫu tử bọn họ không dễ chịu, Ngụy La làm hại phụ thân không thương mẫu thân… A Nương nói nàng ta không thể tùy hứng như vậy, nàng ta phải học thông minh một chút, tốt nhất là thông minh hơn Ngụy La, chỉ có như thế phụ thân mới thương nàng ta, mới đón nương từ Ngân Hạnh Viên trở về.

Ngụy Tranh đem chính mình vây trên giường cả ngày, chưa ăn cơm cũng không nói chuyện, giống như biến thành một người khác vậy!

Kim Lũ đem chuyện ở phòng Ngụy Tranh nói với Ngụy La, lúc đó Ngụy La mới từ thư phòng của Tiết tiên sinh trở về, đang chuẩn bị dùng cơm trưa, nghe xong liền “nga” một tiếng, không có phản ứng gì lớn, chỉ vào kê tì tùng nhung chúc trên bàn nói: “Kim Lũ tỷ tỷ, muội còn muốn uống!”

Nàng cùng Thường Hoằng đã học từ sáng sớm, bây giờ cũng đã đói bụng. Tiết tiên sinh dạy bọn họ viến chữ, tay cầm tay chỉ, dạy cực kỳ nghiêm túc. Ngụy La và Thường Hoằng vì thế không dám chậm trễ, một bút một vạch theo sát, viết cả buổi sáng tay cũng đã mỏi. Ăn cơm quan trọng hơn, nàng cũng không thể đem thời gian lãng phí trên người người không liên quan.

Ngụy Tranh rốt cuộc cũng thông suốt rồi sao? Nói thật, Ngụy La nàng có chút chờ mong. Ngụy Tranh cứ ngu xuẩn như vậy, cho dù nàng thắng cũng không có cảm giác thành tựu.

Như vậy rất tốt, càng lên cao tư vị lúc bị té xuống hẳn là sẽ càng khó chịu!

*** *** ***

Liên tục vài ngày, Ngụy Tranh đều rất im lặng, giống như nàng ta đang tĩnh lặng, tự hỏi nhân sinh.

Ngụy Tranh cũng chỉ mới mấy tuổi, suy nghĩ nhiều như vậy thật làm khó nàng at. Cho nên nàng ta nghe tiên sinh giảng cũng không yên lòng, thường thường thất thần, khiến hai vị tiên sinh rất bất mãn. So sánh ngược lại, Ngụy La hiểu chuyện nhu thuận, lúc nghe giảng cũng rất nghiêm túc, hơn nữa đời trước nàng cũng từng học viết qua, chữ viết cũng coi như tinh tế. Tiết tiên sinh thường ở trước mặt Ngụy Côn khen ngợi Ngụy La, nói nàng thông minh lanh lợi, nhu thuận lại hiểu chuyện, thật khiến người ta yêu thích.

Ngụy Côn là phụ thân, nghe nói như vậy tất nhiên rất tự hào.

Mỗi khi Ngụy La học xong chương trình học một ngày, Ngụy Côn đều sẽ gọi Ngụy La đi thư phòng, hỏi nàng hôm nay học được những gì, có cái gì không hiểu không. Đây là loại đãi ngộ mà Thường Hoằng không có, đủ để thấy Ngụy Côn coi trọng nàng thế nào. Có đôi khi Ngụy La thật mệt mỏi, không muốn trả lời, liền ghé trên đùi ông làm nũng, thanh âm ngọt ngào, mềm mại: “A La ban ngày học tập, buổi tối cũng học tập, thật mệt mỏi… Phụ thân nhìn đi, hôm nay tay con viết chữ đến sưng cả lên!” Nói xong, nàng giơ bàn tay trắng mềm nho nhỏ ra trước mặt Ngụy Côn, để cho ông nhìn.

Ngụy Côn nhìn mặt trời đang lặng bên ngoài cửa sổ, lại nhìn đầu ngón tay quả thật có chút ửng đỏ của Ngụy La, lập tức cảm thấy thật đau lòng, ôm tay nàng xoa nhẹ: “Tốt tốt tố, phụ thân không hỏi nữa. A La thông minh nhất, phụ thân rất yên tâm!”

Loading...