TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-02-04 11:16:47
Lượt xem: 100

Liễu thị không nghĩ rằng, đã mấy ngày rồi mà lửa giận của Ngụy Côn vẫn không nguôi, bà ta uống ngụm trà rồi khuyên nhủ: “Ngũ thúc sao có thể nói như vậy? Dù gì Ngũ đệ muội cũng theo đệ năm năm rồi, năm năm giúp đệ quản lý nội trạch, không có công cũng có lao… Bây giờ muội ấy chỉ là nhất thời hồ đồ, làm sai cũng đã sai rồi, đệ cũng đã phạt rồi, cứ giằng co như vậy cũng không phải biện pháp lâu dài”. Liễu thị nhìn Ngụy La vẫn đang ngồi trong n.g.ự.c Ngụy Côn, ánh mắt tối lại: “Dù sao Ngũ đệ muội cũng đang mang thai, vốn phải nghĩ ngơi thật tốt, lại phải vào ở chỗ như vậy, lúc nóng lạnh cũng không có người nào. Vạn nhất thai này là nhi tử, A La sẽ có thêm một đệ đệ, vậy thì càng không thể tiếp tục ở…”.

Ngụy La không thích ánh mắt của Liễu thị, ánh mắt đó khiến nàng cảm thấy cả người không thoải mái. Vì thế, nàng chui vào n.g.ự.c Ngụy Côn, không để ý tới Liễu thị.

Trực giác của A La thật chuẩn, đời trước Liễu thị không thích nàng, đời này vẫn như thế không đổi. Liễu thị rất tốt với Ngụy Tranh, đối với tỷ đệ Thường Hoằng và Ngụy La lại không có chút nhiệt tình nào, thậm chí còn mang theo chán ghét. Nguyên nhân vì sao, trước kia A La không hiểu, hiện tại có thể hiểu được chút ít…

Ngày đó bọn họ ở trong phòng thương lượng xem xử trí Đỗ thị thế nào, Ngụy La nàng ở bên ngoài nghe lén, tự nhiên cũng nhìn thấy xung đột giữa phụ thân và Tam bá phụ. Sau đó Tam bá phụ từ trong phòng khách đi ra, ánh mắt nhìn nàng có chút hoảng hốt, giống như đang nhìn thấy người khác.

A La không phải người ngốc, phản ứng của Tam bá phụ rõ ràng như vậy, nàng không đoán ra được thì quả thật quá ngu.

Ngụy Côn không nói gì, A La lo lắng ông sẽ mềm lòng, ở trong lòng Ngụy Côn nhẹ giọng kháng nghị: “Con chỉ có một mình Thường Hoằng là đệ đệ, đệ đệ khác cũng không cần!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-30.html.]

Sự lo lắng của nàng không phải không có đạo lý, tính nết Ngụy Côn ôn hòa, dễ dàng d.a.o động, mà miệng lưỡi của Tam bá mẫu lại vô cùng xảo quyệt, nói không chừng bà ta nói thêm mấy câu nữa sẽ thuyết phục được Ngụy Côn. Như vậy sao được chứ? Thật tiện nghi cho Đỗ thị rồi!

Liễu thị nhìn Ngụy La, tươi cười kỳ lạ: “phu nhân sinh nhi tử thì chính là đệ đệ của A La rồi, sao có thể nói không cần chứ?”

Ngụy La không nhìn bà ta, cúi đầu nghịch ngón tay Ngụy Côn, đếm đi đếm lại từng ngón từng ngón một, gương mặt ủy khuất lầm bầm: “A La chính là không cần!”

Đại khái là chuyện xảy ra trên đường từ Hộ Quốc tự quay về khiến đứa nhỏ bị tổ thương quá nặng, cho nên bây giờ chỉ cần nhắc tới Đỗ thị, nàng sẽ không ngừng run lẩy bẩy. Ngụy Côn nhìn thế mà đau lòng, ôm chặt Ngụy La vào lòng, nói với Liễu thị: “Tam tẩu không cần khuyên nữa, Đỗ thị phạm sai lầm thì nên bị phạt, về phần bà ta sinh nhi tử hay là nữ nhi, chờ sinh ra hãy nói tiếp! Việc này không cần nhắc lại, tam tẩu nên về trước đi!”

Nói cách khác, Đỗ thị ít nhất cũng phải ở lại Ngân Hạnh Viên cho tới khi đứa nhỏ ra đời!

Trên mặt Liễu thị khẽ động, nên nói gì bà cũng đã nói rồi, cũng không còn lý do nào để lưu lại. Liễu thị đứng dậy cáo từ, không trực tiếp về tam phòng, mà ghé qua Ngân Hạnh Viên một chuyến, đem những gì Ngụy Côn nói truyền đạt lại cho Đỗ thị.

Đỗ thị nghe xong giống như sét đánh ngang tai, ngồi trên ghế một hồi lâu cũng không bình phục lại tinh thần.

Còn phải ở đây hơn tám tháng nữa, nhưng bà ta một ngày cũng không muốn ở lại! Phòng ốc nơi này đơn sơ, bên cạnh cũng chỉ có hai nha hoàn, tuy rằng hạ nhân không dám quá phận, nhưng dù sao cũng có khác biệt lớn so với trước kia. Đỗ thị trước kia vốn là cẩm y ngọc thực, trước sau cũng có hơn mười nha hoàn, bà vú, ai thấy bà ta đều phải cúi chào, cung kính gọi Ngũ phu nhân; nay bà ta lại bị nhốt trong cái viện nhỏ này, ngay cả việc gặp nữ nhi của mình cũng khó khăn! Đỗ thị sao có thể tiếp thu sự chênh lệch lớn như vậy?

Loading...