TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 295
Cập nhật lúc: 2025-02-16 11:25:22
Lượt xem: 60
Sắc mặt Ninh Quý phi hơi đổi, thấy ánh mắt mọi người nhìn bà, bà ta hơi cúi người, nói: “Sợ là tỷ tỷ đã quên, mười lăm tuổi muội đã vào cung, bây giờ cũng hai mươi năm rồi, ấn tượng đối với quê nhà cũng không còn sâu sắc như xưa”.
Trần Hoàng hậu cười như không cười, ánh mắt giống như có thể nhìn thấu lòng người, từ từ ngưng lại thành một tầng sương lạnh: “Phải không? Bản cung cũng không biết là trí nhớ muội muội lại kém như vậy”.
Lời này rất có thâm ý.
Ba vị phi tần còn lại phát hiện bầu không khí không thích hợp, tự giác đứng ở một bên nhìn Trần Hoàng hậu và Ninh Quý phi ngươi một câu ta một câu. Trần Hoàng hậu vẫn còn ba phần lý trí, không ở đây vạch trần bộ mặt thật của Ninh Quý Phi, chỉ thản nhiên liếc nhìn bà ta một cái, nói: “Bản cung đi đây, các vị muội muội cứ ngồi đi”.
“Cung tiễn Hoàng hậu nương nương”.
Ninh Quý phi nhìn bóng lưng Trần Hoàng hậu đi xa, sắc mặt dù không có bao nhiêu biến hóa, nhưng móng tay lại khảm sâu trong lòng bàn tay, răng cắn chặt. Cho đến khi người khác kêu tên bà ta, bà ta mới phục hồi tinh thần, miễn cường cười lên, nói: “Thân thể ta không thoải mái, chỉ sợ không thể cùng các vị muội muội ngắm hoa. Ta về nghỉ ngơi trước, các muội cứ ngồi thêm lúc nữa”.
Ba vị phi tần chỉ cho rằng bà ta bị Trần Hoàng hậu đ.â.m vài câu, tâm tình không thoải mái mới đi về, cũng không để trong lòng, nói vài câu khách khí rồi thôi. Dù sao Hoàng hậu nương nương và Ninh Quý phi bất hòa cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Trần Hoàng hậu và Ngụy La dạo nửa vòng bên bờ Thái Dịch Trì, lúc sau gió lớn dần mới trở lại Khánh Hi cung. Tuy nói trời đã vào xuân, nhưng vẫn có chút se lạnh, không thể coi thường. Nhất là rét tháng ba mới đi vài ngày, không cẩn thận liền nhiễm phong hàn.
Triệu Lưu Ly đúng là như vậy, có lẽ là vì mấy ngày mừng năm mới nàng ấy không để ý bị gió thổi nhiều, sau đó lại mệt mỏi, liền bệnh đến bảy tám ngày, nằm trên giường không dậy nổi. Trần Hoàng hậu phái vài vị thái y tới coi bệnh cho Triệu Lưu Ly, mọi người đều nói thân thể công chúa không có bệnh gì lớn, đáng ra nên sớm khỏe lại rồi mới phải, nhưng trong lòng có tâm sự, cơ thể không thoải mái nên mới kéo tới bây giờ.
Trần Hoàng hậu không còn cách nào, đành kêu Ngụy La đến khuyên nàng. không biết rốt cuộc là tâm bệnh gì khiến nàng ấy bệnh nặng tới như vậy.
Ngụy La phụng mệnh tới Thần Hoa Điện, nghe cung nữ nói Công chúa đang ở noãn phòng, liền đi vào trong. Chỉ thấy Triệu Lưu Ly nửa nằm trên sạp mĩ nhân, trên người đắp chăn tím thêu chim xanh, đầu tóc nửa xõa ra trên vai, gương mặt nhỏ hơi trắng, bộ dáng buồn bã ỉu xìu. Kể từ sau khi thân thể Triệu Lưu Ly tốt lên, đã rất lâu rồi nàng ấy không bị bệnh, chứ đừng nói là lộ ra vẻ mặt cô đơn như vậy, khiến những người quan tâm nàng ấy cảm thấy đau lòng.
“Lưu Ly, ngươi đang nhìn gì?” Ngụy La ngồi trên ghế đôn thêu làm bằng gỗ hoa lê đính hạt phát sáng lấp lánh bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-295.html.]
Triệu Lưu Ly bị một giọng nói đột nhiên truyền tới làm sợ hết hồn, vội vàng ngẩng đầu lên, gương mặt nàng ấy gầy đi không ít, đôi mắt ngập nước kia càng lúc càng lớn. Triệu Lưu Ly thấy người tới là Ngụy La liền thở phào nhẹ nhõm: “A La, sao lại là ngươi?”
Ngụy La cười cười: “Nếu không còn có thể là ai? Hoàng hậu nương nương lo lắng cho thân thể ngươi, kêu ta tới xem một chút”. nói xong nàng rũ mắt xuống, liền nhìn thấy tượng điêu khắc gỗ hình con thỏ. “Ngươi thấy khá hơn chút nào chưa? Đây là cái gì, cho ta xem một chút?”
Triệu Lưu Ly không buông tay, khóe môi cong lên: “Đây là tượng gỗ khắc Dương Chẩn ca ca làm cho ta”.
Ngụy La thu tay lại. Khó trách Triệu Lưu Ly lại nhìn mê mẩn như vậy, hóa ra là đang nghĩ tới Dương Chẩn. thật là cô nương ngốc, quả nhiên chỉ biết nhìn một hướng, nhận định ai rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi. Ngụy La nhịn không được thở dài một hơi: “Ta nhờ Triệu Giới thăm dò tin tức của Dương Chẩn, ngươi có muốn biết không?”
Ánh mắt Triệu Lưu Ly sáng lên, không chút chần chờ gật gật đầu.
Ngụy La nói: “hắn theo quân nghênh chiến kẻ thù bên ngoài, lập công hai lần, bây giờ đã vinh quang trở thành Tham tướng, chắc không lâu nữa sẽ về kinh”. Sau đó nàng lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho Triệu Lưu Ly, nói: “Đây là thư Dương Chẩn viết, bên ngoài không thể đưa đồ vào cung, lá gan của hắn cũng lớn, dám nhờ Tĩnh Vương ca ca giúp hắn truyền tin”.
Triệu Lưu Ly nhận thư, không thèm đáp lại lời trêu chọc của Ngụy La, gấp gáp mở thư đọc một lần.
Thư không dài, chỉ có vài câu ngắn ngủi. Dương Chẩn không biết nhiều chữ lắm, toàn bộ là do Triệu Lưu Ly dạy hắn. Trước đây mỗi lần Triệu Lưu Ly từ thượng thư phòng đi học về, liền kêu hắn vào trong phòng, lén dạy hắn viết chữ. Bây giờ nhìn nội dung trong thư, mắt Triệu Lưu Ly mở to, một giọt nước mắt rơi xuống, trong chốc lát liền làm ướt giấy thư.
Ngụy La lo lắng hỏi: “Sao vậy, trong thư nói gì?”
Triệu Lưu Ly lau lau nước mắt, khàn khàn nói: “Dương Chẩn ca ca bị thương”. Ngụy La hỏi: “Nghiêm trọng không?”
Triệu Lưu Ly lắc đầu: “hắn không nói”. Trong thư chỉ nói sơ qua, hắn nói hắn bị quân phản loạn b.ắ.n tên trúng lồng ngực, lại không nói rõ thương thế thế nào. Nhưng Triệu Lưu Ly biết rõ, người này thích che dấu, chuyện gì cũng không nói với nàng, lần này có lẽ là bị thương nghiêm trọng, nếu không cũng không nói nếu hắn không về được, kêu nàng gả cho người khác.
Thời gian này Trần Hoàng hậu càng lúc càng khẩn trương, Triệu Lưu Ly nghĩ cớ từ chối, tất cả đều bị bà cản lại.
Nếu Dương Chẩn thật không về được, nàng nên làm sao bây giờ?