TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 294
Cập nhật lúc: 2025-02-15 19:09:54
Lượt xem: 51
Triệu Giới để sách xuống, lúc đứng dậy đã khôi phục lại bộ dáng trong trẻo lạnh lùng lại cao quý, nói: “Đem tình hình gần đây của bà ta thuật lại toàn bộ cho bản vương”.
Chu Cảnh đáp lời, vừa dẫn Triệu Giới đi về tiền thính, vừa thuật lại chuyện.
Trước kia Thường ma ma là cung nữ bên cạnh Ninh Quý Phi, là người hầu theo Ninh Quý Phi từ trước khi bà ta vào cung, rất được Ninh Quý phi trọng dụng. Chỉ là mười năm trước đột nhiên lại bị thả ra ngoài cung, lúc đó Thường ma ma mới hai mươi hai tuổi, còn chưa đến tuổi được ra khỏi cung, nhưng chuyện này được sắp đặt vô cùng kỳ quặc, giống như thể chỉ trong một đêm con người này đã khôngcòn tồn tại. Ngoại trừ Thường ma ma ra, còn có hai cung nữ khác được thả ra, nhưng quê nhà hai người này quá hẻo lánh, tới nay vẫn chưa tìm được. Bây giờ Thường ma ma đã thành thân sinh con, còn có hai đứa nhỏ, trượng phu là lý trưởng, ngày trôi qua cũng không quá tệ.
Ở tiền thính, ngay chính giữa có một phụ nhân đang quỳ mặc xiêm y màu lam khói thêu hoa, tuổi gần bốn mươi, đầu tóc cũng đã bạc nhiều, khóe mắt có nhiều vết nhăn, nhìn qua thật giống bộ dáng bà lão năm mươi sáu mươi tuổi.
Triệu Giới và Ngụy La ngồi xuống ghế hoa hồng chạm khắc hình Li sơn son mạ vàng, nhìn phụ nhân quỳ bên dưới. Triệu Giới nói: “Ngẩng đầu”.
Thường ma ma co rúm người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hai người ngồi trên.
Lúc bà ta tới đây cũng đã biết là vì chuyện gì, những năm này bà ta luôn sống trong sợ hãi, cũng đoán được sớm muộn gì ngày này cũng tới. Bà ta hít một hơi nói: “Dân phụ bái kiến Tĩnh Vương điện hạ, bái kiến Tĩnh Vương Phi nương nương”.
Triệu Giới nói: “Ngươi biết tại sao bản vương gọi ngươi tới?”
Thường thị cũng không giả ngu, dù sao tính mạng cả nhà bà ta cũng nằm trong tay Triệu Giới, trong đó còn có Nguyệt Tôn Nhi mới sinh còn chưa đủ tháng, liền vội vã nói: “Điện hạ tha mạng, ngài muốn biết gì, dân phụ nếu biết nhất định sẽ nói hết”.
*** *** ***
Bên bờ Thái Dịch Trì, mặt đất hồi xuân, vạn vật sinh sôi, cây dương liễu bên bờ ra cành mới, xanh um tươi tốt, đung đưa theo gió khiến người nhìn cũng thấy sảng khoái tinh thần. Mấy cành hồng trong vườn cũng nở hoa, đua nhau nở rộ, muôn màu muôn sắc, một trận gió thổi qua liền mang theo vô số mùi hương.
Ninh Quý phi cùng vài vị phi tần ngồi trong đình bát giác, nói cười ríu rít, từ xa nhìn tới quả thật là cảnh tượng hòa thuận vui vẻ. thật ra cũng không có gì khó hiểu, trước kia Ninh quý phi được sủng ái, mọi người liền nhiệt tình nịnh bợ bà ta, cho dù bây giờ không còn như xưa, nhưng thân phận “Quý phi” vẫn còn đó, hơn nữa bà ta cũng biết cách đối nhân xử thế, ở chung với phi tần hậu cung cũng không tệ lắm, đang lúc tán gẫu cao hứng, có người lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương tới”.
Theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy hai bóng người dưới tàng cây hoa hạnh cách đó không xa. Trần Hoàng hậu mặc áo ngắn thêu hoa cúc triền cành, bên dưới là váy dài màu hồng thêu rồng cuộn sóng nước và mây trời, thần thái thong dong, tướng mạo xinh đẹp uy nghiêm. Bên cạnh Trần Hoàng hậu là Tĩnh Vương Phi, tuổi Tĩnh Vương Phi còn nhỏ, tự nhiên hơi thở trên người có chút mềm mại, nàng mặc áo nhỏ màu hoa hạnh thêu trăm bướm vờn hoa, chuỗi ngọc dài theo hoa văn bát bảo trên váy lay động theo mỗi bước đi của nàng, lộ ra một đôi hài gấm hồng thêu thùa tinh xảo, trên đầu hài được đính trân châu sáng ngời, khiến cả người nàng như phát sáng lung linh động lòng người, giống như tiểu mỹ nhân nũng nịu đi ra từ núi vàng núi bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-294.html.]
Hai người này đứng cùng một chỗ, hoàn toàn là hai loại khí chất khác nhau, nhưng không hề đối chọi, ngược lại nhìn rất thích mắt.
Trần Hoàng hậu đi tới trước, chúng phi tần trong đình rối rít hành lễ, Trần Hoàng hậu xua xua tay ý bảo bọn họ đứng lên.
“Sao mọi người đều ở chỗ này?” Trần Hoàng hậu hỏi.
một người trong đó đáp: “Hôm nay Ninh tỷ tỷ thấy thời tiết tốt, mới mời bọn muội cùng tới”.
Trần Hoàng hậu “À” một tiếng, nhìn Ninh quý phi một cái, trong mắt cũng không có gợn sóng nào.
Ninh Quý phi mím môi, cố gắng tươi cười hỏi: “Sao lại không thấy Lưu Ly? Muội hầu như không thấy nàng ấy ra ngoài, tỷ tỷ cần nói nó đi ra ngoài nhiều một chút mới tốt, không phải thái y đã nói phơi nắng nhiều tốt cho thân thể nó sao?”
Trần Hoàng hậu nhìn Ninh Quý phi, thản nhiên nói: “Gần đây thân thể Lưu Ly không khỏe, bản cung kêu nó ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt”.
Ninh Quý phi cười cười, không nói thêm gì nữa.
Ngược lại quý nhân mặc xiêm y xanh sẫm với tay áo thêu chỉ vàng nói: “Thân thể Lục công chúa vẫn không tốt hơn sao? Lần trước thiếp gặp, nhìn thấy vẫn khỏe mạnh mà”.
Sắc mặt Trần Hoàng hậu không đổi nói: “Chỉ trách Lưu Ly mệnh khổ, còn nhỏ đã bị người hạ độc, bây giờ có thể giữ lại một mạng đã không tệ rồi”.
Lời này vừa nói ra, không ít người theo vào phụ họa, quý nhân kia thở dài nói: “Tâm địa Thục phi cũng thật độc ác, cũng may Bệ hạ đã xử tử nàng ta, nếu không không biết còn gieo họa cho bao nhiêu người”. Ninh Quý phi ở một bên không nói lời nào.
“nói ra cũng khéo”. Trần Hoàng hậu cắt ngang lời nói của mấy người bọn họ, ánh mắt nhìn thẳng vào người Ninh Quý phi, từ từ nói: “Độc Lưu Ly trúng lúc nhỏ tên là Ký ninh, là từ cây canh ki na hái xuống, loại này chỉ sinh trưởng ở Vân Nam Đại lý. Nghe nói quê quán của Ninh Phi là ở Vân Nam, không biết có từng nghe qua loại độc này chưa?”