TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 293
Cập nhật lúc: 2025-02-15 19:09:52
Lượt xem: 53
“Người đâu?” Triệu Giới để sách trong tay xuống, hỏi.
Chu Cảnh cung kinh đáp: “Bẩm vương gia, đã bố trí ổn thỏa ở Trạch viện ngoại thành Thịnh kinh thành”. Lúc này mới qua bảy tám ngày đã có tin tức, tốc độ làm việc của bọn thuộc hạ quả thật rất nhanh.
Triệu Giới ngồi trên ghế làm bằng gỗ hoa lê trầm ngâm một lát, lại nói: “Lập tức mang bà ta tới”. Chu Cảnh nhận lệnh rời đi.
Ngụy La đặt cuốn kỳ văn xuống, ngồi trên giường, đôi mắt to lúng liếng nhìn Triệu Giới. Nàng có ý muốn an ủi Triệu Giới vài câu, nhưng cũng không biết nói từ đâu. Thấy Triệu Giới đi tới chỗ mình, nàng duỗi hai tay ra, nói với hắn: “Ôm thiếp một cái”.
Triệu Giới nghe lời để tay nàng choàng lên cổ hắn, bàn tay to nâng m.ô.n.g nàng lên, ôm nàng đứng dậy khỏi giường nhỏ, hắn cũng không ngồi xuống mà đi tới bên kia. Ngụy La giống như một con gấu túi quấn lên người Triệu Giới, bò bò lên trên, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Đại ca ca?”
Triệu Giới nhìn nàng, cúi đầu “Hử” một tiếng.
Ngụy La há hốc mồm, nàng muốn hỏi vài câu, nhưng nhìn thấy đôi mắt thâm thúy tựa như biển sâu kia của Triệu Giới, nàng lại không lên tiếng nữa. Nàng hôn lên miệng Triệu Giới một chút, sửa lời nói: “Hoàng hậu nương nương thích đi Bảo Hòa Điện lạy Phật, thiếp cũng đi từng với người một lần, cung tỳ hầu hạ chỗ đó không nhiều lắm, thiếp muốn uống miếng nước cũng phải chờ thật lâu. Chàng phái qua đó nhiều người một chút, tránh cho nếu xảy ra chuyện gì thì không chăm sóc chu toàn được”.
Triệu Giới cười cười: “Phật đường vốn là chỗ thanh tịnh, mẫu hậu không thích lúc đang tụng kinh bị người khác quấy rầy nên mới đưa tới đó ít cung nhân”.
Trong lòng Ngụy La căng thẳng, nàng nhíu mày, dán hai má lên mặt Triệu Giới, Triệu Giới không nhìn thấy được vẻ mặt của nàng: “Vậy chàng âm thầm phái nhiều thị vệ một chút, lo trước khỏi họa”.
Lúc này Triệu Giới cũng không phản bác lời nàng, thỏa hiệp nói: “Ngày mai ta phái người đi lo liệu”. nói xong hắn nhéo nhéo m.ô.n.g nàng, hỏi: “Lần này vừa lòng chưa?”
Ngụy La gật gật đầu, cũng không nói cho Triệu Giới biết nguyên nhân nàng kiên trì như vậy.
Bởi vì đời trước nơi Trần Hoàng hậu qua đời chính là ở Bảo Hòa Điện. Mới đầu Ngụy La cũng không biết cặn kẽ như vậy, chỉ nghe người ta nói Trần Hoàng hậu lúc dâng hương trong Phật điện có thắp lên ba trăm ba mươi cây nến, nến cháy vào rèm che trong Điện, từ đó kết thúc mạng sống của chính mình. Lúc đó trong Điện không có lấy một cung tỳ nào, dù cho có thì cũng bị Trần Hoàng Hậu thả ra ngoài, đến khi Sùng Trinh Hoàng đế dẫn người qua, mặc dù lửa đã được dập tắt, nhưng rốt cục cũng không cứu được người, ngay cả một khối t.h.i t.h.ể nguyên vẹn cũng không để lại, hóa thành tro bụi.
Trong lòng Ngụy La vẫn còn chất chứa chuyện này, nhưng lại không biết những gì bản thân nghe được là thật hay giả, vì vậy cũng không tùy tiện nhắc nhở. Cho tới một thời gian gần đây, Trần Hoàng hậu đi Bảo Hòa Điện càng lúc càng thường xuyên, lại thêm trong Bảo Hòa Điện có một pho tượng Bồ Tát nghiêm trang đứng đó, Ngụy La liền không tự chủ nhớ lại chuyện đời trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-293.html.]
Hình như đúng là lúc này.
Ngụy La không hy vọng Trần Hoàng hậu ra đi như vậy, không phải chỉ vì bà là bà bà của nàng, cũng vì tính cách của bà nữa. Ngụy La từ nhỏ liền thích Trần Hoàng hậu, nàng chung quy vẫn cảm thấy bà căn bản không thua kém gì đấng mày râu, không nên c.h.ế.t sớm như vậy, lại càng không nên để mẫu tử Ninh Quý Phi chiếm tiện nghi, bà phải nhìn thấy Triệu Giới leo lên ngôi vị Hoàng đế mới đúng.
Triệu Giới cứ như vậy ôm Ngụy La đi qua đi lại trong thư phòng, bước chân của hắn rất trầm ổn, cánh tay ôm nàng cũng rất chắc, nhưng mà tư thế này có chút kỳ quặc, giống hệt như đang ôm đứa nhỏ.
Triệu Giới đột nhiên nghĩ tới gì đó, cúi đầu ghé vào tai Ngụy La nói: “Lần tới chúng ta thử tư thế này xem”.
Mặt Ngụy La ửng hồng, tất nhiên biết hắn đang nói tới cái gì, không tin được nói lại: “Chuyện này sao có thể?”
Triệu Giới nhướng mày: “Có gì không thể?”
Đến lúc nào rồi hắn còn nghĩ tới việc này. Ngụy La cảm thấy may mắn vì lúc này không có ai khác ở thư phòng, lầm bầm nói: “Quá kỳ quái, thiếp không muốn”.
Triệu Giới đặt nàng lên đầu án sơn đen điêu khắc mây cuộn hai đầu, sờ sờ đỉnh đầu nàng, cười nói: “cô nương ngốc, như vậy mới thú vị”.
Ngụy La lắc đầu như trống bỏi, sống c.h.ế.t không chịu đồng ý.
Triệu Giới cúi đầu cắn cắn lỗ tai nàng, thấp giọng nói: “Nàng không phải nhờ ta điều tra tung tích của Dương Chẩn sao? Nàng định lấy gì để báo đáp ta?”
Ngụy La tức giận đến bốc khói, đẩy Triệu Giới ra, tức giận nhìn hắn: “Sao lại là ta cầu xin chàng? Dương Chẩn là Lưu Ly…” Bỗng dưng nàng ngừng lại, nhìn lại Triệu Giới, rõ ràng là bộ dáng muốn xơi tái nàng.
Đúng vậy, tuy nói Dương Chẩn là người trong lòng của Lưu Ly, nhưng chuyện này là Lưu Ly cầu nàng, nói như vậy cũng đúng. Ngụy La chấm dứt chiến tranh, tức giận phồng má, nhéo bên hông Triệu Giới một cái, nói: “Chàng không được quá phận”.
Đáng tiếc da thịt hắn cứng rắn, nhéo thế nào cũng không đau huống gì chỉ là nhéo yêu. Triệu Giới cố ý xuyên tạc ý nàng, cười nói: “Được, ta sẽ dịu dàng một chút”.
Ban ngày nói chuyện thô tục, hậu quả là lúc Chu Cảnh đi vào liền thấy Ngụy La mặt đỏ tới mang tai ngồi ở một góc giường, mà chủ tử của hắn lại khí định thần nhàn ngồi ở sau bàn, trong tay cầm một quyển sách, bên môi thản nhiên lộ vẻ tươi cười, chính là bộ dáng vừa mới bắt nạt con gái nhà lành.
Chu Cảnh ho khan một tiếng, giả bộ cái gì cũng không biết, cúi đầu nói: “Vương gia, Thường ma ma kia đã mang tới”.