TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 290
Cập nhật lúc: 2025-02-15 15:47:13
Lượt xem: 62
Lương Ngọc Dung đứng cách hắn mười bước, Ngụy Thường Dẫn đi tới một bước, nàng liền lùi về sau một bước, từ từ hướng dẫn hắn bước đi. Cứ đi như vậy ước chừng khoảng một khắc đồng hồ, Lương Ngọc Dung lo lắng Ngụy Thường Dẫn mệt mỏi, liền dừng lại dưới tàng cây mai, muốn hắn nghỉ ngơi mộtlát: “Thường Dẫn ca ca, chàng đi hết vài bước này, chúng ta liền nghỉ một lát đi, muội hơi mệt”.
cô nương này, sợ làm hắn tổn thương lòng tự tôn, không nói hắn mệt, chỉ nói nàng mệt mỏi. Ngụy Thường Dẫn cúi đầu cười khẽ một tiếng, thật ra hắn không phải người nhạy cảm như vậy, sự chu đáo của Lương Ngọc Dung làm hắn cảm thấy rất được an ủi. hắn nói: “Được”.
Ngụy Thường Dẫn từ từ đi vài bước lại dừng lại, chân của hắn vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn, mỗi bước đigiống như một cơn đau giáng vào bắp chân, chỉ đi có một chút như vậy, mà trên trán hắn toàn mô hôi hột. trên mặt Ngụy Thường Dẫn không có chút đau khổ nào, vẫn là bộ dáng mây trôi nước chảy như trước, nếu không phải Lương Ngọc Dung biết rõ tình trạng của hắn, còn tưởng rằng hắn rất thoải mái.
Lương Ngọc Dung thấy hắn gần tới chỗ nàng bỗng nhiên dừng lại, quẳng quải trượng xuống đất, hai cánh tay giang ra nhìn về phía Lương Ngọc Dung, mỉm cười nói: “Ta đi không nổi, Ngọc Dung, nàng tới đỡ ta đi”.
Lương Ngọc Dung không nói lời nào, đi tới ôm lấy thắt lưng hắn, nói: “không phải chàng nói bản thân có thể tự đi sao? Lúc nãy thiếp muốn đỡ, chàng còn không chịu”.
Ngụy Thường Dẫn cười cười không nói lời nào, thật ra hai bước còn lai, hắn có thể tự mình đi hết, chỉ là đột nhiên muốn ôm nàng thôi.
Lương Ngọc Dung hoàn toàn không biết suy nghĩ của hắn, sai người đẩy xe lăn tới, đỡ hắn ngồi vào, hỏi: “Thường Dẫn ca ca, chàng có mệt không? Thiếp đẩy chàng vào trong phòng nghỉ ngơi một lát”.
Ngụy Thường Dẫn nói: “Ta ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi một lát, chốc nữa còn phải luyện đi tiếp”. hắn nhìn vào trong nhà một cái: “A La vẫn còn ở bên trong sao? Nàng vào nói chuyện với muội ấy đi”.
Lúc này Lương Ngọc Dung mới nhớ ra A La vẫn còn ở trong phòng, vội vàng đi về phòng: “A La, để ngươi chờ lâu…”
Nha hoàn mặc váy màu hồng phấn cúi người nói: “Đại thiếu phu nhân, Tĩnh Vương Phi đã đi rồi”.
*** *** ***
Ngụy La là người rất có mắt nhìn, thấy Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn dính nhau như keo như sơn, nàng cũng không có không tốt cứng rắn chia rẽ người ta.
Rời khỏi Dung Viện, trên đường về tiền thính, cách đó không xa, Ngụy La bắt gặp trên hành lang có hai người đang đứng, một nam một nữ. Nam là Ngụy Thường Hoằng, người nữ mặc áo màu hồng đào thêu hoa văn nhỏ, xem cách ăn mặc là nha hoàn trong phủ. Nha hoàn kia không biết nói gì với Ngụy Thường Hoằng, hắn nhíu mày, bộ dáng rất nghiêm nghị, khiển trách nha hoàn đó hai câu, nha hoàn đó liền xấu hổ cúi đầu chạy đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-290.html.]
Có điều thật trùng hợp, chạy tới trước mặt Ngụy La.
Ngụy La thấy rõ bộ dáng nàng ta, đúng là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tứ phu nhân, hình như tên là Nhị Châu. Ngụy La đi tới hỏi: “Thường Hoằng, đệ ở đây làm gì? Nha hoàn kia là sao?”
Ngụy Thường Hoằng nói: “Nha hoàn kia vấp ngã, đệ thuận tay đỡ nàng ta một tý, nàng ta lại muốn tặng đệ cái khăn”. nói tới đây, trong lòng hắn đã rõ mọi việc, mi tâm cau lại: “Đệ không nhận, kêu nàng ta giữ bổn phận”.
không nghĩ tới bên cạnh Tứ bá mẫu lại có loại nha hoàn này. Ngụy La thật không cao hứng, Thường Hoằng ưu tú, nhưng cũng không phải ai cũng có thể leo lên, lá gan nha hoàn kia cũng không nhỏ, dám đánh chủ ý lên người Thiếu gia Phủ anh Quốc Công. Nàng nói: “Chuyện này tỷ sẽ nói với Tứ bá mẫu, đệ đừng để ý, sau này lại có chuyện này, đệ cứ xử lý giống như hôm nay”.
Ngụy Thường Hoằng gật đầu, đi tới phòng khách với nàng.
Ngụy La chợt nhớ tới một việc quan trọng, nghiêng đầu hỏi: “Thường Hoằng, phụ thân đã nói chuyện hôn sự với đệ chưa?”
Ngụy Thường Hoằng dừng bước, rất nhanh lại đi tiếp: “Có nói”.
Lần này Ngụy La rất hào hứng, tò mò hỏi: “nói là cô nương nhà nào, đệ biết không? Có thể nhìn trước không?” Nàng dừng lại ở hành lang nhỏ dẫn tới phòng khách, cầm lấy tay áo Ngụy Thường Hoằng, nói: “Đệ có vừa ý cô nương nào không?”
Ngụy Thường Hoằng cũng dừng lại, nghĩ một lát mới nói: “Tứ bá mẫu giúp đệ chọn cô nương Phủ An Lăng Hầu”. hắn liếc mắt nhìn Ngụy La, nói: “Đệ không thích, đã nói với phụ thân là không đồng ý”.
Ngụy La hỏi: “Tại sao? cô nương kia có gì không tốt sao?”
Ngụy Thường Hoằng nói: “không phải, chỉ là đệ không muốn cưới nàng ta”.
Có lẽ là không có duyên phận đi. Ngụy La biết rõ mấy chuyện này không gấp được, cũng không bức được, ngược lại nàng thấy rất rõ ràng: “Vậy đệ nói ta biết, đệ thích cô nương như thế nào?”
Ngụy Thường Hoằng không trả lời ngay, ánh mắt nhìn tới sau lưng Ngụy La, lúc hắn nhìn Ngụy La, trong đôi mắt trong veo có chút vui vẻ: “Tất nhiên là người giống như A La vậy”.
Ngụy La không chú ý dị thường trong mắt hắn, chỉ nghĩ hắn đang nói đùa, căn bản không để trong lòng. Nào biết nàng vừa quay người lại, liền thấy Triệu Giới đứng ở cửa, khóe môi mỉm cười, từng chữ, từng chữ nói: “A La, nàng đi đâu vậy?”