TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 283
Cập nhật lúc: 2025-02-15 15:30:36
Lượt xem: 73
Vài vị hoàng tử có chút tâm nhãn, đã nhìn ra tình hình không ổn, thanh âm nói chuyện đột nhiên hạ thấp xuống, động tác nâng ly cạn chén cũng tạm thời dừng lại, một đám người bất an nhìn về phía hai người Đế Hậu. Vốn dĩ loại gia yến thế này phi tần hậu cung không nên có mặt, nhưng mấy năm nay Ninh Quý Phi được sủng ái, Sùng Trinh Hoàng Đế cho bà ta vinh hạnh đặc biệt, vì thế bà ta mới có thể ngồi ở chỗ này.
Sùng Trinh Hoàng Đế để chén rượu hoa văn tùng trúc mai bằng sừng tê giác xuống, ý cười trên mặt không còn nữa, nhìn người bên cạnh, lại nói: “Yến tiệc mới qua được một nửa, Hoàng Hậu đã muốn rời đi, mấy hài tử này phải làm thế nào?” Thấy sắc mặt Trần Hoàng Hậu không tốt, giọng ông dịu lại: “Nếu nàng thật sự không thoải mái, lập tức truyền thái y tới xem bệnh, đừng chậm trễ”.
“Đa tạ bệ hạ quan tâm, chỉ là đầu có chút choáng váng, trở về nghỉ ngơi một lát liền ổn, không cần làm lớn”. Lời nói của Trần Hoàng Hậu kính cẩn phục tùng, nhưng trong mắt lại chẳng có chút nhu hòa nào, giống như chỉ để ứng phó với lời nói của Sùng Trinh Hoàng Đế, cũng chỉ là một loại nhiệm vụ mà thôi. Hoàng Hậu nhìn về phía Ngụy La bên cạnh Triệu Giới, lúc này mới cười nói: “A La, con đỡ ta trở về đi, vừa vặn đã lâu ta không gặp con, ta có vài lời muốn nói với con”.
Ngụy La nhìn Triệu Giới, sau đó ngoan ngoãn đứng lên, đi tới bên cạnh, đỡ lấy tay Trần Hoàng Hậu, nói: “thật tốt, nhi tức cũng có nhiều chuyện muốn nói với mẫu hậu”.
Sùng Trinh Hoàng Đế nhìn hai người đi xa, lập tức cảm thấy gia yến trở nên tẻ nhạt vô vị, sắc mặt ông trầm xuống, cũng không nói gì.
Triệu Giới an bài hai người đi theo Ngụy La và Trần Hoàng Hậu, bảo vệ an toàn cho họ.
Cửu hoàng tử Triệu Sâm thấy không khí cứng ngắc, liền đề nghị mọi người chơi pháp lệnh, lấy “Năm mới” làm đề vịnh vài câu. Sùng Trinh Hoàng Đế không nói tốt, cũng không nói không tốt, có lẽ là đồng ý. Vì vậy bọn tiểu bối liền vắt hết óc bắt đầu hành tửu lệnh, chỉ là “Năm mới” thôi, phải nói được vài câu hay, có thể khiến Sùng Trinh vui vẻ, tất nhiên là không có gì tốt hơn.
Cửu hoàng tử thoải mái mở đầu một câu: “Tuế âm cùng mộ kỉ, hiến tiết khải tân phương”
Sau Cửu hoàng tử là Thập Nhị hoàng tử, tuổi hắn còn nhỏ, liền dùng một câu nói của đại thi nhân: “Bộc trúc thanh trung nhất tuế trừ, xuân phong tống noãn nhập đồ tô” (Tiếng pháo xua tan chuyện cả năm - Đồ tô thu ủ gió xuân nồng)
Mấy vị hoàng tử khác cũng mở miệng, đến phiên Triệu Giới, Triệu Giới xoay xoay chén rượu trong tay, thờ ơ nói: “Cố tiết đương ca thủ, tân niên bả chúc nghênh”.
Câu này mặc dù đơn giản, nhưng câu phía sau nó lại là: “Đông phân luyến cầu tiễn, xuân sắc hậu kê minh. Hưng tẫn văn hồ phúc, tiêu lan kiến đấu hoành. Hoàn tương vạn ức thọ, canh yết cửu trọng thành”. Bên trong tiêu sái, lại có khí khái tự do phóng khoáng không kiềm chế được.
Sùng Trinh Hoàng Đế nhẹ gật đầu.
Vài vòng tửu lệnh đi qua, Thất hoàng tử bị phạt nhiều nhất. Sùng Trinh nói: “Xem ra bình thường lão Thất lười biếng không chịu học hành, ngay cả tiểu thập nhị còn mạnh hơn ngươi”.
Thất hoàng tử xấu hổ tới mặt đỏ bừng, “Nhi thần hổ thẹn với mong đợi của phụ hoàng, sau khi trở về nhất định sẽ dụng tâm khổ đọc, không phụ…”
Sùng Trinh Hoàng Đế khoát tay, ông cũng lười nghe hắn nói mấy lời vô nghĩa: “Mà thôi, con chỉ cần mở miệng là sẽ nói mấy lời này. Ngồi xuống đi”.
Rượu qua ba vòng, gia yến lúc này cũng gần kết thúc rồi, đoàn người chuẩn bị dời bước lên lầu ba của Thắng Tuyết Lâu xem pháo hoa. Sùng Trinh Hoàng Đế vừa mới đứng lên, Ninh Quý Phi liền đến đỡ lấy tay ông, thấy ông chậm chạp không tỏ thái độ, bà ta nhịn không được nhắc lại: “Bệ hạ, thiếp mới nói... Chương nhi… nó….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-283.html.]
Sùng Trinh Hoàng Đế quay đầu, nhìn Ninh Quý Phi: “Ninh phi, chuyện của lão Ngũ trẫm tự có suy tính trong lòng. Mọi việc đều có điểm dừng, đừng hỏi nhiều, trẫm thấy phiền”.
Ninh Quý Phi giật mình, lúc này bà mới hiểu, không phải là Sùng Trinh quên, mà chỉ cố ý không muốn nhắc tới mà thôi. Vì thế bà ta liền kinh hãi giải thích: “Bệ hạ bớt giận, là thiếp nhất thời nóng lòng, quan tâm quá tất loạn… Nếu vì vậy mà khiến Bệ hạ mất hứng, thần thiếp không nói tới nữa”.
Sùng Trinh Hoàng Đế dò xét bà ta, giọng nói không rõ ý tứ: “Nếu nàng không yên tâm lão Ngũ, trẫm liền phái người đi xem một chút”.
Ninh Quý Phi không ngốc, tất nhiên nghe ra được “Xem một chút” này không chỉ đơn giản là quan tâm, nhất định còn có ý khác, vì vậy liền vội vàng nói: “Chương nhi làm lỗi, bị cấm túc là đúng, vừa vặn nhân cơ hội này để nó tự ngẫm lại mình, là thần thiếp ngu đần, không nên hoài nghi dụng ý của bệ hạ”.
trên mặt Sùng Trinh không có bao nhiêu cảm xúc, ông cũng không nói gì.
Ninh Quý Phi lo lắng mình khiến Hoàng Đế thấy phiền, vội vàng nịnh nọt: “Thiếp đỡ Bệ hạ lên lầu”. Sùng Trinh gật gật đầu, dường như không hề trách móc bà ta.
Lầu ba của Thắng Tuyết Lâu có tầm nhìn vô cùng tốt, nếu ban ngày đứng ở đây, có thể nhìn thấy kiến trúc của cả hoàng cung. Bây giờ là ban đêm, chỉ có thể thấy mặt hồ lăn tăn gợn sóng, không có ánh trăng, màn đêm liền đen kịt. Cho đến khi một tiếng nổ lớn vang lên ở phía bờ xa xa, “Bùm” một tiếng, trên không trung bỗng nhiên nở rộ một đóa hoa lửa nhiều màu sắc sặc sỡ, tiếp theo là một đóa lại mộtđóa nối tiêp nhau, tiếng nổ vang trời chồng chất lên nhau, đem bờ hồ Thái Dịch Trì chiếu sáng như ban ngày.
*** *** ***
Ngụy La cùng Trần Hoàng Hậu trở lại bên hồ, một đường đi thẳng về Khánh Hi Cung, mới vừa đứng ở Cửa Chiêu Dương Điện, đã nhìn thấy pháo hoa b.ắ.n lên ở Thái Dịch Trì, hai người liền đứng lên bục cao, vừa vặn có thể nhìn thấy một chút tia sáng. Lúc này Trần Hoàng Hậu ngược lại không vội đi vào điện mà đứng ở cửa nhìn ra xa xa, trong mắt là thẫn thờ vô hạn.
Ngụy La lên tiếng gọi: “Mẫu hậu, không phải thân thể người không thoải mái sao? Bên ngoài gió lớn, đứng lâu dễ bị lạnh”.
Trần Hoàng Hậu bừng tỉnh hoàn hồn, xoay người cười với nàng, thản nhiên hào phóng nói: “Ai nói thân thể ta không thoải mái chứ? Mẫu hậu thật sự rất tốt”.
Ngụy La chớp mắt mấy cái. không phải lúc nãy chính người mới nói sao?
Ngược lại, Trần Hoàng Hậu cũng không ngại nói thật với Ngụy La, vừa nói vừa đi vào Chiêu Dương Điện, giọng nói thành thật: “Đó là ta lừa Hoàng thượng thôi, nếu không nói như vậy, sao có thể trở về sớm như vậy?” Bà ngồi ở ghế bằng gỗ thiết lực gần giường La Hán, kêu Ngụy La vào, nói: “A La, con là nhi tức của Bản cung, bản cung coi con là người một nhà, mới nói cho con biết chuyện này”.
Ngụy La ngồi đối diện bà, suy nghĩ một chút, hỏi: “Mẫu hậu không thích tham dự gia yến sao?”
“Năm nào cũng như vậy, trừ dùng cơm thì là hành tửu lệnh, chẳng có gì mới”. Trần Hoàng Hậu sai người bưng trà rót nước, có lẽ bà khát, liền cầm lấy chén trà màu phấn hoa văn linh chi và thủy tiên, bên trong có nước hoa nhài pha với mật ong uống cạn. Uống xong, bà dừng lại, bùi ngùi thở dài: “thật ra cũng không phải là không thích, chỉ là năm nay nhìn bộ dáng Ninh Phi liền thấy vô cùng không thoải mái. Ta ngồi tiếp nữa có lẽ sẽ thất thố trước mặt bọn nhỏ, vì thế mới trở về sớm”.