TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 278
Cập nhật lúc: 2025-02-14 15:37:22
Lượt xem: 63
Triệu Giới đứng ở cửa, sắc mặt nham hiểm độc ác nhìn đám hạ nhân tay phải hắn nắm lại thành quyền, dùng sức đập lên một bên khung cửa. Khung cửa không chịu nỗi lực này, hõm sâu vào thành hình quả đấm. Lúc này hắn đã không còn tâm tư giáo huấn người khác, nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn trầm trầm: “Tiếp tục tìm”.
Hạ nhân hai mặt nhìn nhau, lại nói với chủ nhân: “Vâng, Vương gia…”
Vài ngày này bọn họ đều nhìn thấy được, Vương phi thật sự là khối thịt trong lòng Vương gia, là mũi nhọn ở trong lòng, ngày thường rời giường cũng không nỡ đánh thức nàng dậy, nếu Vương phi đột nhiên không còn, không biết Vương gia sẽ trở nên thế nào.
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cả đỉnh núi họ cũng lật lên rồi, vẫn không tìm thấy người, tám chín phần là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ cần có thể tìm được người là tốt rồi, cũng coi như có câu trả lời thỏa đáng.
Trong lòng mọi người đều ôm ý nghĩ này, chỉnh đốn lại một lần, chuẩn bị xuất phát đi tìm lần nữa, chợt nghe thấy từ trong hành lang nhỏ phía sau truyền tới giọng nói nghi ngờ - -
“Mọi người đang tìm cái gì?” Giọng nói vô cùng tự nhiên.
Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy Ngụy La đang đứng ở hành lang phía sau, trên người mặc áo choàng thạch lựu thêu hoa văn hình bướm vờn hoa được viền bằng lông hồ ly, bên dưới là váy dài màu ngà, trên người không có dấu vết bị thương, nhưng đầu tóc có chút rối, ánh mắt có chút mờ mịt, giống như là mới vừa ngủ dậy.
Ngụy La nhìn bọn hạ nhân, lại nhìn Triệu Giới đứng ở cửa, nhớ tới đoạn đối thoại nàng vừa nghe được, ngẫm ngẫm một chút cũng mơ hồ hiểu được là có chuyện gì.
Triệu Giới nhìn nàng chằm chằm, không nói lời nào.
Cho tới khi Ngụy La đi đến trước mặt hắn, hắn mới khàn giọng hỏi: “Nàng đi đâu vậy?”
Ngụy La rũ mắt, vừa hay nhìn thấy nước bùn trên ủng hắn, chắc là đi đường xa, hắn chỉ lo thay y phục mà chưa kịp đổi giày, toàn bộ mũi giày đều ướt đẫm. Nàng khựng lại, chỉ chỉ hành lang nhỏ sau lưng: “Tiếng gió trong phòng quá lớn, ta liền ra phía sau ngủ một giấc, địa long chỗ đó cháy sạch, quá nóng, không nghĩ là ngủ thẳng tới giờ”.
nói xong, nàng ngoái đầu nhìn lại hạ nhân trong viện, nghĩ một chút rồi nói: “Tất cả giải tán đi”.
Bọn hạ nhân như được đại xá, giống như tới gần vách núi rồi đột nhiên bị kéo lại một cái, vô cùng cảm kích Ngụy La, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Ngụy La đi về phòng, Triệu Giới nhìn theo bóng lưng của nàng, chốc lát, cũng đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-278.html.]
Ngụy La đi vòng qua bình phong, đầu tiên ngồi xuống trước gương đồng hoa văn kim điểu, tháo châu ngọc trên đầu xuống, lại đi vào trong đổi đồ ngủ màu hồng cánh sen. Kim Lũ và Bạch Lam không ở trong phòng, nếu vừa rồi những người kia thật là đi tìm nàng, không khó tưởng tượng tình cảnh của hai nha đầu kia, nhất định là bị Triệu Giới giam lại rồi. Kim Lũ và Bạch Lam là tâm phúc của nàng, Triệu Giới hẳn cũng không lập tức gây thương tổn gì cho bọn họ. Ngụy La đi về phía giường, cuối người chải chăn đệm ra, nhìn bộ dáng vẫn còn muốn ngủ. Nhưng nàng còn chưa nằm xuống, eo liền bị một đôi tay giữ chặt lấy, sức lực trên tay hắn thật lớn, dùng sức siết chặt lấy nàng, rồi đem nàng ôm chặt vào lồng n.g.ự.c cứng rắn.
“Ta tìm nàng thật lâu”. Triệu Giới nói, giọng khàn khàn, cánh tay vẫn còn chút run rẩy.
Lúc nãy hắn thật cho rằng nàng gặp nạn, thậm chí không dám nghĩ cuộc sống sau này không có nàng sẽ thế nào, loại tư vị đó, hắn cũng không muốn cảm nhận lần thứ hai.
Ngụy La xoay người, đẩy tay hắn ra. Nàng đứng lên, chân bước lùi phía sau một bước, miễn cưỡng có thể nhìn thẳng hắn, hỏi: “Chàng cho rằng ta rời nhà đi ra ngoài?”
Lúc này Triệu Giới vô cùng nghe lời, không có buông nàng ra, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, giống như nàng là trân bảo mất đi nay tìm lại được, nhìn thế nào cũng không đủ.
không cần trả lời, đáp án hiển nhiên là thừa nhận.
Ngụy La mím môi, có lẽ là muốn nói gì đó, nàng nhìn hắn một chút, lại lặng lẽ dời mắt đi: “Nhất mã quy nhất mã , ta cũng là người hiểu đạo lý. Cho dù sau này có tức giận với chàng, có gây gổ, cũng sẽ không bỏ nhà đi”. Y phục Triệu Giới thay ra còn vắt trên bình phong bằng gỗ tử đàn để ở góc phòng, ướt nhẹp, thậm chí còn nhỏ nước xuống sàn, nàng hỏi: “Chàng trở về lúc nào, đi ra ngoài tìm ta bao lâu rồi?”
Triệu Giới nói: “Giờ Thân đã về. không bao lâu, khoảng hai canh giờ thôi”.
Ngụy La còn nhớ lúc nàng trở về từ hậu viện, vừa đúng lúc tuyết rơi lớn, tuyết kia cũng không ngừng ngay được, cho nên nàng mới về sớm, không tiếp tục đi dạo nữa. Nô bộc kia nói nhìn thấy nàng, chắc là nhìn nhầm.
hắn lại bất chấp gió tuyết lớn mà đi tìm nàng? không sợ gặp chuyện không may sao?
nói không cảm động là giả, lần đầu tiên Ngụy La cảm thấy Triệu Giới thật ngốc, vậy mà bình thường hắn còn nói nàng ngốc. Ngụy La kiềm chế không cong cong khóe miệng, cố ý ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Chàng biết mình sai ở chỗ nào rồi sao?”
Triệu Giới gật gật đầu: “Tên thư sinh kia vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván, phẩm chất bại hoại, đúng là nên lóc từng miếng thịt”. Thấy vẻ mặt Ngụy La hài lòng, Triệu Giới được voi đòi tiên, bước lên một bước, nhìn nàng nói: “A La, hôm qua là ta nói sai, ta chưa bao giờ đối với nàng như vậy, sau này càng không như thế.
Trước kia lúc chúng ta chưa thành thân, là ta không quản được mình, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta. Nàng tức giận với ta, chọc tức thân thể mình, chẳng phải là ta được tiện nghi sao?”
Ngụy La nghiêng đầu, nhìn thẳng hắn: “Chàng thật sự nghĩ như vậy sao?” Đôi mắt phượng đen láy của Triệu Giới nhìn nàng thật sâu: “thật!”
Ngụy La nhìn chằm chằm hắn một lát, muốn tìm thử chút dấu vết nói dối trên mặt hắn, đáng tiếc không thành công.
Hồi lâu, nàng chậm rãi giang hai tay mình ra, nói: “Tốt lắm, có thể ôm một cái”.