TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 277
Cập nhật lúc: 2025-02-14 15:37:20
Lượt xem: 45
Qua buổi trưa không bao lâu, Ngụy La dùng cơm trưa xong, nói muốn đi dạo sau núi, Kim Lũ và Bạch Lam cũng muốn đi theo nhưng bị nàng ngăn lại. Nàng nói: “Ta đi một lát rồi về, các ngươi không cần đi theo đâu. Thôn trang cũng không lớn, không bị lạc được, ta muốn ở một mình một lát”.
Lúc đó tuyết cũng không lớn như bây giờ, Kim Lũ và Bạch Lam không khuyên được Ngụy La, chỉ có thể nghe theo lời nàng.
Vốn tưởng Ngụy La sẽ nhanh quay về, không nghĩ tới một canh giờ sau vẫn không thấy nàng đâu. Kim Lũ và Bạch Lam có chút sốt ruột, nhìn thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, bọn họ liền che dù ra sau hậu viện tìm kiếm, nhưng tìm khắp cả hậu viện cũng không thấy Ngụy La đâu. Hai người giữa trời đông gấp đến độ cả người đầy mồ hôi, hỏi thăm nô bộc ở đây, một người trong số họ nói có thấy Ngụy La đi về phía sau núi, nô bộc kia vốn muốn gọi Ngụy La lại, nhưng chớp mắt đã không thấy người đâu rồi.
Lúc này Kim Lũ Và Bạch Lam mới ý thức được sự việc nghiêm trọng. Nếu Ngụy La thật sự đi ra sau núi, theo như thời tiết bây giờ, cực kì dễ gặp chuyện không may… Tiểu thư thật là, lúc này lại đi ra sau núi làm gì? Hai người đang định nói với quản sự, để quản sự kêu người ra sau núi tìm kiếm, không nghĩ tới Triệu Giới trở về.
Kim Lũ và Bạch Lam song song quỳ trên đất, biết mình có tội, nhưng bọn họ còn lo lắng cho an nguy của Ngụy La hơn: “Cầu xin vương gia cho người tới sau núi tìm nương nương, trời sắp tối rồi, sợ là nương nương sẽ gặp nguy hiểm… Đây đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không chăm sóc tốt cho nương nương, cam nguyện chịu phạt”.
Hàng mi Triệu Giới nhíu lại, hắn nắm chặt hai bên tay khắc hoa hồng của ghế dựa: “A La ra ngoài từ khi nào?”
Kim Lũ nói: “đã một canh giờ rồi!”
đã lâu như vậy! Triệu Giới đứng dậy, lệnh cho Chu Cảnh gọi quản sự và tất cả nô bộc trong sơn trang, nói rõ tình huống một chút, liền kêu phần lớn người trong sơn trang chia nhau ra sau núi tìm kiếm Ngụy La. Nô bộc biết rõ Vương phi mất tích, không dám xem nhẹ, một đám người xốc lại tinh thần, lại bắt đầu đi về phía sau núi. Còn Triệu Giới, hắn gằn từng chữ nói: “Đem hai người này cùng tất cả nha hoàn hầu hạ Vương phi nhốt vào phòng chứa củi, nếu Vương phi có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, đều đánh c.h.ế.t hết”.
Sắc mặt Kim Lũ và Bạch Lam trắng bệch, cả người nhất thời mềm nhũn.
Nhưng họ cũng biết bản thân sai, khi có người mang bọn họ tới phòng chứa củi, hai người cũng không giãy giụa.
Triệu Giới đi ra khỏi nội thất, trên mặt đầy sương lạnh, nhận lấy cái ô Chu Cảnh đưa tới, mặc dù hắn cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ lo lắng: “Bản vương tự mình ra sau núi tìm, ngươi ở lại sơn trang, nếu có bất kỳ tin tức gì thì tới báo cho Bản vương”.
Chu Cảnh kinh ngạc, vô thức nói: “Vương gia thân thể vạn kim, sao có thể mạo hiểm như vậy? Chi bằng để thuộc hạ đi…”
Triệu Giới nhịn không được cắt ngang lời hắn: “Bản vương kêu ngươi ở lại, ngươi nghe không hiểu sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-277.html.]
hắn không thể trơ mắt nhìn Ngụy La gặp chuyện không may, càng không thể ngồi chờ vô ích trong phòng. Nếu chờ thấy một cái tin xấu, hẳn cả đời này cũng không thể tiếp nhận nỗi.
Chu Cảnh dừng một chút, quỳ gối nói: “Vâng, thuộc hạ cẩn tuân dặn dò của Vương gia”.
Triệu Giới không đáp lại, đi về hướng hậu viện. Hậu viện có một con đường nhỏ nối thẳng tới sau núi, nghe nô bộc nói Ngụy La chính là đi theo hướng này. Triệu Giới ra khỏi sơn trang, gió tuyết từ bốn phương tám hướng quét tới, trước mắt là một mảng trắng xóa, khó có thể phân rõ phương hướng. hắn đón gió tuyết đi về phía trước hai bước, tuyết đọng đã che mất mắt cá chân, tình huống như vậy căn bản không thể đi nhanh được, Ngụy La hẳn là không đi quá xa. Lúc này Ngụy La vẫn chưa về, chỉ có hai khả năng, một là nàng bị lạc đường ở chỗ nào đó gần đây, hai là gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm…
Triệu Giới không dám nghĩ tới khả năng thứ hai, bây giờ hắn thật sự hận tiểu cô nương này tới nghiến răng nghiến lợi, thời tiết thế này lại không chịu yên ổn đợi ở trong phòng, còn muốn chạy tới chỗ này làm gì?
Nếu hắn tìm được nàng, nhất định sẽ đè nàng ra, dùng sức hung hăng đánh nàng một trận.
một lúc lâu sau, tất cả người ra sau núi tìm đều tụ họp lại, không có gì khác biệt, toàn bộ đều không có bất kỳ tin tức gì của Ngụy La.
Sắc mặt Triệu Giới vô cùng khói coi, hắn ném chén trà nóng người hầu đưa tới đi thật xa, nước nóng b.ắ.n tung tóe đầy đất: “Tiếp tục tìm! Nếu đêm nay không tìm thấy, ngày mai ai cũng đừng mong sống sót!”
Lời này vừa nói ra, mọi người vì giữ cái đầu trên cổ, không thể không ra sức tìm kiếm.
Xiêm y trên người Triệu Giới đều ướt đẫm, hắn về phòng thay đổi quần áo, lại tiếp tục ra ngoài. Chu Cảnh quỳ trước mặt hắn, khẩn thiết khuyên nhủ: “Vương gia, trời đã tối đen, ngài ở lại sơn trang chờ tin tức đi, ra ngoài lúc này e sẽ gặp nguy hiểm”.
Triệu Giới để ngoài tai, trầm mặt đi lướt qua Chu Cảnh.
Lúc này, gió tuyết bên ngoài đã ngừng, nhưng sắc trời dần dần tối mịt đi, không lâu sau, ngay cả chút ánh sáng chiều tà đều bị ánh trăng nuốt hết. Ban đêm trên núi nói đến là đến, cơ hồ chưa từng dừng lại, mới một khắc trước bầu trời vẫn sáng rõ như ban ngày, chớp mắt tiếp theo đã tối đến chìa tay ra không thể thấy rõ năm ngón tay.
Vùng núi này có sói, đến lúc này còn không tìm được Ngụy La, vậy chỉ có thể là lành ít dữ nhiều.
không chỉ có Triệu Giới, ngay cả hạ nhân trong sơn trang cũng đều nặng lòng, dù sao bây giờ tính mạng bọn họ cũng cột chung một chỗ với Vương phi. Nếu không tìm thấy, theo tính tình bạo tàn của Triệu Giới, sáng mai người trong sơn trang ai cũng đừng mong còn sống.
Trăng sáng càng lúc càng lên cao, người ở sơn trang lần thứ hai trở về từ sau núi, tâm như tro tàn, bọn họ quỳ thành một vòng ở bên ngoài, chờ Triệu Giới xử phạt.