TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 274
Cập nhật lúc: 2025-02-14 15:19:29
Lượt xem: 57
Lần này, thời gian dài hơn rất nhiều.
Ngụy La mở miệng cắn bả vai Triệu Giới, đáng thương hừ nhẹ: “nhẹ một chút”.
Có điều da mặt Triệu Giới dày, không những không nghe lời nàng nói, cố ý còn mạnh hơn ba phần.
Sau nửa canh giờ, toàn thân Ngụy La chẳng còn sức lực, mồ hôi ròng ròng rơi trên gối, trên người nàng đắp áp choàng đỏ thẫm thêu mẫu đơn, càng làm nổi bật đôi chân trắng muốt như ngọc để lộ ra bên ngoài. Triệu Giới ăn no thỏa mãn, nâng chân nhỏ của nàng lên, tách ra, Ngụy La lập tức cảnh giác, co người chui vào góc: “Đừng tới”. giọng nói nức nở, hẳn là rất đau.
Triệu Giới mỉm cười, có phần dịu dàng nói: “Vi phu giúp nàng lau đi, nếu không chút nữa làm sao mặc đồ vào?”
Ngụy La dừng lại một lát, sau đó không phản kháng nữa, chỉ là không nhìn hắn.
Nàng cảm thấy phu xe bên ngoài chắc chắn nghe thấy được rồi, lúc nãy nàng nhịn không dám lên tiếng, nghĩ tới thật không còn mặt mũi ra ngoài. Cho dù Ngụy La không tình nguyện thế nào, xe ngựa cũng tới Thông Châu, một đường chạy từ chân núi lên đỉnh núi, quản sự sơn trang sớm đã dẫn hạ nhân đứng ở cửa nghênh đón.
Triệu Giới xuống hỏi quản sự vài câu, Ngụy La kêu Kim Lũ và Bạch Lam vào hầu hạ nàng mặc quần áo.
Kim Lũ và Bạch Lam cũng biết là chuyện gì, vô cùng có nhãn lực không hỏi gì cả, ngoan ngoãn làm chuyện của mình.
đi vào sơn trang, Ngụy La vẫn ở phòng trước kia, khác biệt duy nhất là, lần trước nàng ở một mình, lần này còn có thêm Triệu Giới.
Triệu Giới bởi vì có công vụ trong người, chỉ có thể nghỉ lại một đêm, sáng ngày hôm sau đã vội vàng xuống núi giám sát chuyện tu sửa đường sông.
Ngụy La ngủ một giấc thẳng đến khi hừng đông, lại thoải mái ngâm ôn tuyền nửa canh giờ mới bắt đầu tìm việc gì đó để làm. trên núi tuyết đọng quanh năm, hôm qua lúc nàng đến, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, bông tuyết trắng xóa, khó trách lại lạnh như vậy. Nàng khoác áo choàng hồ ly đỏ thẩm, trong tay cầm lò sưởi, dạo quanh sơn trang một vòng. Lần trước nàng và Lương Ngọc Dung ở lại đây ba tháng, cũng biết rõ chỗ nào chơi vui, nhưng mỗi mình nàng có chút không có ý nghĩa, không bao lâu liền quay trở lại.
Ngụy La mới vừa đi tới hành lang đã nhìn thấy một con sóc nhỏ màu nâu tro đứng dưới tán cây tùng trong sân, hai chi trước của nó ôm một quả tùng, trợn tròn mắt nhìn nàng.
Ngụy La liền trở nên hào hứng, ánh mắt sáng lên, hỏi: “Kim Lũ, ở đây có trứng gà không?”
Kim Lũ nói: “Để nô tỳ vào trong tìm xem”.
Chỉ tiếc Kim Lũ còn chưa trở lại, con sóc kia đã nhanh như chớp trèo lên cây, lại nhảy ra sân bên ngoài đào tẩu mất.
Ngụy La có chút tiếc nuối, đêm đó lúc Triệu Giới về, nàng liền thuận miệng kể chuyện này cho hắn nghe. Sau khi Triệu Giới nghe xong, cười nói: “Nếu nàng thích, ngày mai vi phu kêu người đi bắt một con”.
Ngụy La vội vàng từ chối, sóc có thể thỉnh thoảng nhìn một chút là được, nếu kêu nàng tự mình nuôi, nàng chưa chắc có thể nuôi sống chúng được. Lại nhớ tới thắt lưng hình sóc lần trước Triệu Giới tặng cho nàng, Ngụy La từ trong rương lấy ra, đưa tới trước mặt Triệu Giới hỏi: “Lúc ấy quên hỏi chàng, sao lại tặng cái này cho thiếp?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-274.html.]
Lần này Triệu Giới không né tránh vấn đề này, hai tay hắn để trên gò má nàng, cúi đầu cười một tiếng: “Khi đó nàng ở trong xe ngựa của ta vui vẻ ăn hạt thông, sột soạt, không phải trông rất giống sóc sao?”
Hóa ra là vì vậy! Ngụy La lập tức cảm thấy con sóc này nhìn thế nào cũng không đáng yêu, chậm rãi trả về chỗ cũ: “Hừm”.
Sắc mặt tiểu cô nương biến hóa quá nhanh, Triệu Giới cười ha ha: “Ngoại trừ xem sóc, hôm nay nàng còn làm gì?”
Ngụy La thành thật nói lại với hắn, sau đó đẩy hắn lên giường: “Đại ca ca mau ngủ đi”.
thật ra từ sơn trang trên núi Thiên Thiền tới thành Thông Châu cách một khoảng không gần, xe ngựa phải đi nửa canh giờ mới tới, mỗi ngày Triệu Giới đều rời giường từ lúc trời chưa sáng. Dù vậy, hắn cũng không muốn ở lại trong thành, nên mỗi ngày đều tới tới lui lui như vậy. Tri phủ Thông Châu rất nhiều lần mời hắn, hy vọng hắn ở lại nhà ông ta, nhưng Triệu Giới đều từ chối. Nguyên nhân sao, tất nhiên là muốn về ở cùng nàng dâu nhỏ của hắn rồi.
Cứ thế bốn năm ngày sau, rốt cuộc Triệu Giới cũng có nửa ngày nhàn rỗi, hắn dứt khoát dính vào Ngụy La không rời, ôm nàng ngồi cạnh cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần.
Ngụy La nhìn thấy dưới mắt hắn có một vòng xanh đen mỏng, hẳn là mấy ngày này không được ngủ ngon, liền vỗ vỗ hắn nói: “Chàng đi ngủ đi, đã vài ngày không được nghỉ ngơi tốt rồi. Thiếp ngồi chỗ này xem sách một lát, khi nào dùng cơm tối sẽ gọi chàng”.
Triệu Giới không động đậy, giọng nói lười biếng: “Ta ngồi chỗ này với nàng”. Ngụy La không có cách nào, đành tùy hắn.
Ngụy La đang xem một quyển sách ghi chép truyện dân gian, phần đầu ghi lại rất nhiều chuyện xưa thú vị, mấy ngày nay nàng nhàn rỗi không có việc gì làm liền thích xem quyển sách này. Ngụy La vừa hay đọc đến một câu chuyện xưa có tên chuyện kể về một tiểu thư danh môn khuê tú thích một thư sinh, không để ý tới nha hoàn khuyên can, âm thầm hẹn hò với vị thư sinh kia, tự định chung thân, sau đó ngay cả thân thể mình cũng cho hắn ta. Đây vốn nên là một giai thoại tình đầu ý hợp, nhưng thư sinh kia sau khi đỗ Thám hoa, lại là kẻ bạc tình, liền lấy nữ nhi của tể tướng làm thê. Tiểu thư khuê các đó không tiếp nhận được sự thay lòng của hắn ta, trước khi c.h.ế.t còn muốn hỏi nguyên nhân tại sao, tú tài kia chỉ nói: “Ngươi dễ dàng trao thân cho ta”, tiểu sinh đó lại suy nghĩ một chút: “Ngươi không giống với khuê tú trong cảm nhận của ta. Nữ tử biết tự trọng sẽ giữ mình, sao có thể dễ dàng trao thân cho người khác trước khi thành thân”.
Tiểu thư kia không chịu nổi chế nhạo của tú tài, lưu lại cái khóa phỉ thúy rồi đ.â.m đầu xuống hồ tự tử, khóa phỉ thúy đó chính là tín vật đính ước của bọn họ.
Sau khi Ngụy La đọc xong, tức giận tới mức thiếu chút nữa là xé luôn sách, nàng kêu lên: “Nếu ta mà là nữ tử trong sách kia, nhất định phải kéo tú tài cùng nhau tự sát”.
Vừa vặn Triệu Giới cũng không ngủ, hắn liền cùng đọc chuyện xưa này với nàng, thuận miệng bình luận: “Ta lại cho rằng tú tài kia nói không sai”.
Ngụy La kinh ngạc quay đầu, nhìn Triệu Giới chằm chằm: “Chàng nói gì?”
Triệu Giới nhận ra Ngụy La thật sự tức giận, liền dựa người vào cửa sổ, cười cười nhìn nàng.
Nhưng câu nói của Triệu Giới giống như một cây kim, đ.â.m vào n.g.ự.c Ngụy La. Nàng nhất định phải hỏi được nguyên cớ: “Chàng thật cho rằng vị thư sinh kia nói đúng sao?”
Triệu Giới không nói lời nào, lại thấy mặt nhỏ của Ngụy La càng lúc càng nhăn lại khó coi, hắn mới nói: “Vì sao phải chấp nhất vấn đề này?”
Thái độ của Triệu Giới, vào trong mắt Ngụy La chính là thừa nhận. Ngụy La đẩy hắn ra, chui ra khỏi n.g.ự.c hắn, gương mặt nhỏ căng thẳng chất vấn: “Trong lòng Đại ca ca có phải cũng đối xử với ta như vậy không? Trước kia khi chúng ta chưa thành thân, cũng là âm thầm hẹn hò, có tư tình, có phải chàng cũng thấy ta giống như cô nương trong sách kia, không biết tự trọng giữ mình?”
Triệu Giới nghe thế mới biết tại sao nàng tức giận, trong lòng hắn lộp bộp, đưa tay ra muốn kéo nàng lại lần nữa: “Nàng nói mê sảng cái gì…”
Ai biết được tốc độ Ngụy La vậy mà còn nhanh hơn cả hắn, giống như con thỏ nhỏ nhảy khỏi noãn tháp, nàng tức giận nhìn hắn: “Ta không thèm để ý tới chàng”. Sau đó, giày cũng chưa mang, chân trần liền chạy ra ngoài.