TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 271

Cập nhật lúc: 2025-02-14 15:10:16
Lượt xem: 60

Cao Dương Trưởng Công Chúa biết rõ đây là cái gai trong lòng Trần Hoàng Hậu, chỉ cần nhắc tới cái gai đó, liền có thể đ.â.m vào chỗ đau nhất trong tâm Trần Hoàng Hậu. Sau khi bà ta nghe những lời này của Trần Hoàng Hậu, chẳng những không hết hy vọng, ngược lại tiếp tục nói: “Năm đó Lưu Ly vừa tròn một tuổi liền bị người hạ độc. Hoàng tẩu, thật ra trong lòng tẩu cũng rõ, chuyện này mặc dù có liên quan tới Thục Phi, nhưng nàng ta cũng chỉ bị người khác lợi dụng, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Ninh Quý Phi”.

Trần Hoàng Hậu nhắm mắt lại, hai tay đeo móng giả vịnh thật chặt vào thành ghế, không mở miệng.

Cao Dương Trưởng Công Chúa còn tưởng lời mình nói có tác dụng, nhịn không được mắt sáng lên, tiếp tục không sợ c.h.ế.t nói: “Lúc đó Ninh Quý Phi được sủng ái, hoàng huynh bị che mờ mắt, bây giờ nếu ta đứng ra làm chứng giúp tẩu, Hoàng huynh nhất định…”

“Đủ rồi!” Trần Hoàng Hậu lạnh lùng cắt đứt lời bà ta, đôi mắt phượng dài hẹp từ từ mở ra: “Ngươi cho rằng ngươi nói những thứ này, Bản cung sẽ giúp ngươi sao? Lúc trước Lưu Ly trúng độc, ngươi giấu nhẹm chân tướng không nói, bây giờ lại muốn cầm cái này tới uy h.i.ế.p Bản cung. Cái này chỉ khiến Bản cung càng thêm chán ghét ngươi mà thôi”. Rốt cục bà vẫn là nữ nhân từng cầm binh đánh giặc, trong xương cốt có loại khí chất uy nghiêm “Áp đảo mọi người”, lời nói lạnh nhạt kia càng khiến Trưởng Công Chúa cứng họng không nói được lời nào. “Ngươi cho rằng năm đó chỉ có ngươi có thể làm chứng chuyện này sao? Triệu Huyên, ngươi cũng quá đề cao mình rồi”.

Năm Triệu Lưu Ly bị trúng độc, Thục Phi bị xử tử, mặc dù Trần Hoàng Hậu cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng nhất thời trong phút chốc lại không nghĩ ra. Lúc đó bà cũng nói qua với Sùng Trinh Hoàng Đế, nhưng ông đang sủng ái Ninh Phi, chỉ nói bà đa nghi, còn khiển trách bà vài câu, thiên vị Ninh Phi tới cực điểm. Từ đó trở đi, tâm Trần Hoàng Hậu với Sùng Trinh Hoàng đế càng phai nhạt, bà bắt đầu hiểu rõ, cho dù bà trừ đi Ninh Quý Phi, sau này cũng sẽ có Vạn Quý Phi, Từ Quý Phi, chi bằng lưu lại nàng ta, nắm được điểm yếu. Lại thêm lúc đó dư độc trên người Triệu Lưu Ly chưa hết, thân thể vô cùng suy yếu, Trần Hoàng Hậu một lòng chăm lo cho nàng, vì nàng tìm danh y đại giang nam bắc, cho đến hai năm nay, sức khỏe Triệu Lưu Ly ngày càng tốt hơn, bà mới ngẫu nhiên nhớ tới chuyện năm đó.

Bây giờ lại bị Cao Dương Trưởng Công Chúa nhắc lại, Trần Hoàng Hậu chẳng những không thấy vui, ngược lại càng thêm bất mãn với Triệu Huyên.

Năm đó nếu không phải có bà ta dẫn mối, để Sùng Trinh Hoàng Đế quen biết Ninh Quý Phi, sao lại dây dưa ra những chuyện sau này?

Huống gì phu nhân của bà ta là người của Triệu Chương, ngày ngày cùng Triệu Giới đối nghịch, bà ta rốt cuộc lấy đâu ra tự tin cho rằng bà sẽ giúp chứ?

Sắc mặt Triệu Huyên trắng bệch, trong lòng bà ta biết lần này Trần Hoàng Hậu kiên quyết không cứu Lý gia, nhưng bà ta vẫn còn một chút ngông nghênh trong lòng, khẽ cắn răng đứng lên, cáo từ Trần Hoàng Hậu:

“đã như vậy, liền không quấy rầy Hoàng tẩu nữa”. Bà ta đứng dậy, đi ra khỏi Chiêu Dương Điện.

Lý Tương đi theo phía sau lưng bà, lần đầu tiên lĩnh ngộ được sự tuyệt vọng và bất an, vành mắt nàng ta đỏ ửng hỏi: “Nương, lần này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phụ thân thật sự sẽ bị c.h.é.m đầu sao?”

Cao Dương Trưởng Công Chúa mặc dù không thích con nhà võ thô tục như Lý Tri Lương, nhưng nói cho cùng, hai người cũng sống cùng nhau nhiều năm như vậy, vẫn là có cảm tình, không đành lòng trơ mắt nhìn ông ta chết. Huống hồ nếu Lý Tri Lương chết, Lý gia xuống dốc, tuy bà là trưởng công chúa, nhưng dù sao cũng không phải công chúa được Tiên hoàng vô cùng yêu thích. Nếu sau này Triệu Giới đăng cơ, chỉ sợ cuộc sống của bà càng không dễ chịu. Lần này làm như vậy vừa là cầu tình cho Lý Tri Lương, vừa cầu

xin một sự đảm bảo cho chính bà.

không ngờ vừa tới điện Tuyên Thất đã thấy Triệu Giới mặc áo bào màu đỏ tía thêu mãng xà vàng từ bên trong đi ra, hắn rũ mắt nhìn thoáng qua Triệu Huyên và Lý Tương, lại nói với công công canh gác bên ngoài: “Thánh thượng có lệnh, trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không bất kỳ ai cũng không được phép quấy rầy”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-271.html.]

Công công lắc lắc phất trần trong tay, cung kính nói: “Cẩn tuân Vương gia phân phó”. Ánh mắt Triệu Giới lướt qua Trưởng Công chúa và Lý Tương, sau đó rời đi.

*** *** ***

không tới mấy ngày, chuyện của Phủ Nhữ Dương Vương liền truyền đi khắp hang cùng ngỏ hẹp của Thịnh Kinh Thành.

Ngũ hoàng tử Triệu Chương vì tự bảo vệ mình không thể không bỏ đi quân cờ Nhữ Dương Vương này, đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Lý gia, cũng không mạo hiểm cầu tình với Hoàng thượng.

Lý gia thật sự xong rồi.

một ngày trước khi Nhữ Dương Vương bị c.h.é.m đầu, Ngụy La ngồi trên xe ngựa từ bên ngoài về, xe ngựa vừa dừng trước cửa Phủ Tĩnh Vương, liền có một người từ trong góc lao ra, không nói gì dừng lại trước xe ngựa, ánh mắt sáng quác nhìn chằm chằm vải thêu tối màu, vẻ mặt kiên định.

Phu xe giơ roi lên, vốn muốn quát lớn, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt nàng, bỗng nhiên dừng lại.

Ngụy La đạp lên ghế con xuống khỏi xe ngựa, cũng không thèm nhìn đối phương một cái, cất bước đi vào trong phủ.

Đối phương rất nhanh liền vòng ra trước mặt Ngụy La: “Ngụy La, đứng lại!”

Ngụy La dừng lại, thấy rõ mặt đối phương, đúng là Lý Tương với vẻ mặt cứng rắn không khuất phục. Mặc dù nàng không biết tại sao Lý Tương lại ở đây, nhưng Ngụy La xưa nay chẳng có hứng thú gì với nàng ta, xem như không thấy gì, đi lướt qua nàng ta. Ai ngờ Lý Tương không nói gì bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngụy La, ta biết Tĩnh Vương biểu ca chịu nghe lời ngươi nói, những chuyện trước kia xem như ta không đúng, không nên đối nghịch với ngươi. Phụ thân ta ngày mai sẽ bị xử trảm, án này vốn do Tĩnh Vương biểu ca thẩm tra, xin ngươi nói với hắn một chút, hắn nhất định sẽ nghe…”

Hóa ra là cầu tình với nàng. Ngụy La chỉ cảm thấy buồn cười, tại sao Lý Tương lại đi cầu xin nàng? Lúc trước là nàng ta thề này thề nọ nói nàng và Triệu Giới hợp mưu hãm hại Nhữ Dương Vương, không nói lời nào tát nàng một cái, bây giờ cùng đường, lại làm ra bộ dáng đáng thương tới cầu xin nàng. Ngụy La nhịn không được nghĩ thầm, nàng thoạt nhìn là người yếu đuối dễ bị bắt nạt sao?

Ngụy La không vội vào phủ, dù đang bận nàng vẫn tỏ vẻ ung dung nhìn nàng ta một cái, đôi mắt hạnh cong lên, vòng vo nói với nàng ta: “Vậy ngươi nói một chút, vì sao ta phải giúp Nhữ Dương Vương?”

Lý Tương rũ mắt, lúc nàng ta ngẩng lên nhìn, đôi mắt lóe lên cảm xúc phức tạp khó hiểu. Ngụy La còn chưa kịp nhìn kỹ trong tia lóe sáng kia có ý tứ gì, nàng ta đã nói tiếp: “Lúc trở về từ bãi săn Tràng Tầm Sơn, trong tay ca ca ta cầm một cây trâm, sau này ta mới biết đó là của ngươi. Ca ca ta lúc ngủ cũng gọi tên ngươi, hắn không phải muốn cưới Ngụy Tranh, người hắn thích là ngươi. Ngụy Thường Hoằng cũng không phải do ca ca ta bắn, là ta bắn, huynh ấy chỉ gánh tội thay ta, cả đời sau của ca ca ta cũng không thể tham gia khoa cử, cả đời đều là dân thường… Cho dù không cứu được phụ thân, nhưng ca ca ta vô tội, hy vọng Tĩnh Vương biểu ca có thể nhẹ tay với hắn…”

Ngụy La hơi khựng lại, nàng nhìn Lý Tương một cái, lát sau mới nói: “Ngươi nói là ngươi b.ắ.n bị thương Thường Hoằng?”

Loading...