TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 260
Cập nhật lúc: 2025-02-14 14:29:13
Lượt xem: 31
Khi đó, hắn rất muốn giống như bây giờ, dùng sức cắn đứt cổ nàng, khiến cho nàng ai cũng không gả được, cả đời này đều không thể quên được hắn.
Lý Tụng chỉ cảm thấy sau lưng có một cỗ khí lực kinh người đánh vào, cuốn sạch tất cả tức giận mãnh liệt của hắn. Hắn đại khái đoán được ai đang tới, răng hắn rời đi cổ Ngụy La, nhưng cũng không buông nàng ra, ngược lại lè lưỡi l.i.ế.m liếm miệng vết thương của nàng, cười nói: “Ta sớm đã điên rồi”.
Cổ Lý Tụng bị bóp lấy, bị nắm từ sau nâng lên.
Triệu Giới nắm cổ Lý Tụng, mu bàn tay nổi lên gân xanh, năm ngón tay bỗng nhiên thu lại, giống như trong phút giây tiếp theo hắn sẽ bóp đứt cổ Lý Tụng. Sắc mặt Triệu Giới là một tầng tức giận, quanh thân là hàn khí bức người, không đợi Ngụy La thấy rõ động tác của hắn, Lý Tụng đã bị hắn ném từ lầu hai xuống!
Khách ở lầu một đang nghe đàn, ai ngờ có một người đột nhiên từ trên rơi xuống, “Đông” một tiếng, nện người trên sân khấu!
Đôi nam nữ đang đàn hát hoảng sợ, vội vàng ôm tỳ bà và đàn ba dây liên tiếp lui về phía sau, khán giả bên dưới cũng bị hù dọa không nhẹ, cảnh tượng vô cùng hoảng loạn, thậm chí còn có người đi lên thăm dò hơi thở của Lý Tụng.
Lý Tụng lúc té xuống mượn lực nơi rèm che của khán đài để giảm tốc, bây giờ cả người hắn bị tấm màn che lại, hắn cũng không đến nỗi ngã chết. Có điều vẫn bị thương, lưng hắn đ.â.m trên bàn bát tiên, đụng vào liền đau. Lý Tụng giật giật, ho khan một tiếng, lại thấy bản thân ho ra một búng máu.
Hắn mở mắt nhìn tầng hai của trà lâu, chỗ đó đã không còn ai.
Lý Tụng vô lực nhắm mắt lại, khóe môi giương cao một nụ cười châm chọc, đến cuối cùng, hắn vậy mà chỉ có thể dùng cách này để Ngụy La nhớ kỹ hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-260.html.]
Nếu như lúc tám tuổi hắn biết bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh này, hắn nhất định không đẩy Ngụy Thường Hoằng xuống nước, cũng sẽ không b.ắ.n mũi tên kia tới Ngụy La.
Hắn sẽ tìm được nàng, đem tất cả những thứ tốt nhất đều cho nàng. Hắn muốn hảo hảo mà thích nàng.
*** *** ***
Bên kia, Triệu Giới dùng áo choàng bọc Ngụy La lại, mang nàng theo cửa sau đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò Chu Cảnh: “Đón Lưu Ly ra khỏi trà lâu, trực tiếp đưa về cung, nói với nàng ấy, Ngụy La ở chỗ ta, nói muội ấy không cần lo lắng”. Hắn híp mắt lại, nói tiếp: “Cắt đầu lưỡi người thấy chuyện vừa rồi, đưa tới trước mặt Lý Tụng”.
Về phần Lý Tụng… Hắn muốn đích thân thu thập người này.
Chu Cảnh biết rõ cô nương đàn hát kia là người hầu của Lý Tụng, hắn nhận lệnh, xoay người liền biết mất không tung tích.
Cửa sau trà lâu có một chiếc xe ngựa nắp xanh đang chờ sẵn, bình thường Triệu Giới không ngồi xe ngựa, chiếc xe này hẳn là chuẩn bị cho Ngụy La và Triệu Lưu Ly. Triệu Giới ôm Ngụy La lên xe ngựa, kêu phu xe trực tiếp về Phủ Anh Quốc Công.
Triệu Giới vén áo choàng trên người Ngụy La lên, thấy cổ nàng lưu lại một dấu răng thật sâu, hiện trên trên da thịt bạch ngọc vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Triệu Giới lạnh đi, trầm lại thêm trầm, tay trái nắm thành quyền, toàn thân đều tỏa ra lửa giận đáng sợ.
Ngụy La giương mắt, đáp lại tầm mắt của hắn.
Đôi mắt Ngụy La sạch sẽ, trong veo, linh động lại thông minh. Triệu Giới khắc chế lửa giận trong lòng, nâng tay phải lên, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của nàng, hỏi: “Đau không?”