TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-02-04 11:14:03
Lượt xem: 172
Ngụy Tranh bị lạnh, lại bị va đập vào mũi, nên bọn họ không lưu lại lâu ở Phủ Trung Nghĩa Bá, đoàn người dùng xong cơm trưa liền chuẩn bị hồi phủ.
Trước khi đi Tống Huy đưa cho Ngụy La một gói bọc bởi giấy dầu, bên trong căng phồng, còn chưa tới gần đã ngửi thấy hương vị ngọt ngào.
Ngụy La nhận đồ, tò mò hỏi: “Đây là gì?”
Tống Huy cười nói: “Đây là dâu tằm khô phụ thân mang từ phương Nam về, cũng không có bao nhiêu, ca nghĩ A La thích ăn đồ ngọt, nên đặc biệt để lại cho muội một ít”.
Dâu tằm là loại trái cây chỉ có ở phương Nam, tình hình chung là không thể vận chuyển tới phương Bắc, cho dù chuyển tới thì cũng không còn tươi ngon nữa. Vì thế người ta nghĩ ra một biện pháp thông minh, đem thịt dâu tằm ngâm với đường, đựng trong vại, sau đó phơi khô làm thành mứt, vừa có thể bảo quản trong thời gian dài, lại có thể thỏa mãn ham muốn ăn dâu tằm của người phương Bắc, mà không bị mất đi vị ngọt vốn có của nó. Bởi vì quá trình làm phức tạp, hơn nữa lại vận chuyển ngàn dặm xa xôi, giá dâu tằm khô cũng không hề rẻ. Tống Huy đưa nàng một gói nhỏ, cũng đủ để mua cái khóa trường mệnh A La đang đeo trên cổ. Dù vậy, thành Thịnh Kinh cũng có rất nhiều nhiều tiểu thư khuê các thích ăn loại dâu tằm khô này, không những thanh ngọt, còn có thể ích khí bổ huyết, vô cùng hiệu quả.
A La cầm một quả bỏ vào trong miệng, vị dâu tằm ngọt lịm rất nhanh ngập tràn khoang miệng, mứt dâu tằm còn lưu lại ít chất lỏng, nàng dùng răng cắn một cái, chất lỏng theo khe hở tràn ra, ngọt đến khiến nàng nheo mắt lại. Chỗ tốt nhất của ăn dâu tằm khô chính là không cần bóc vỏ, không cần phun hạt, A La nhai xong, nuốt xuống, thanh âm cũng trở nên ngọt hơn: “Cảm ơn Tống Huy ca, A La rất thích”.
Tống Huy hơi cong môi: “Thích là tốt. Nhưng muội cũng đừng ăn nhiều, ăn nhiều rất dễ bị nóng”.
Ngụy Tranh đứng ở một bên nhìn đỏ mắt, dẫu môi than thở: “Sao biểu ca lại chỉ cho Ngụy La, không cho muội… Muội cũng muốn ăn dâu tằm khô, biểu ca bất công”.
Tống Huy thân thiết sờ sờ đầu Ngụy Tranh, giải thích: “A Tranh vừa mới chảy m.á.u mũi, không thể ăn dâu tằm, ăn vào m.á.u sẽ chảy càng nhiều”.
Ngụy Tranh ngóng trông nhìn gói dâu tằm Ngụy La đang cầm, đối với lời nói của Tống Huy nửa tin nửa ngờ, sắc mặt ngược lại hòa hoãn rất nhiều, không còn vẻ căm giận bất bình lúc nãy.
Đây chính là bản lĩnh của Tống Huy, cũng là chỗ tốt duy nhất của hắn. Ngụy La lại cầm một miếng dâu tằm bỏ vào miệng, không chút để ý, Tống Huy đối với ai cũng là bộ dạng ôn nhu thân thiết, không hiểu cách từ chối người khác; đức tính này khi còn nhỏ thì không sao, đến khi trưởng thành sẽ tạo thành hiểu lầm. Người nào biết tính của hắn thì thôi, nhưng người không biết sẽ nói hắn phong lưu đa tình, đối với ai cũng tốt, cho nên Ngụy Tranh mới cùng hắn nháo, nói hắn khắp nơi lưu tình, khiến người không yên tâm. Thật ra sự ôn nhu đó đều là do tính cách của hắn, chưa chắc gì hắn đã thật thích ngươi.
Đối với loại người có tính chiếm hữu như A La, tính cách như vậy thật sự không tốt. Nếu nàng gả cho một người, mà người đó dám đối tốt với cô nương khác, nàng nhất định sẽ đánh gãy chân hắn, nhốt hắn ở trong phòng, làm cho hắn chỉ có thể đối tốt với nàng, ai khác cũng đều không được.
*** *** ***
Trở về Phủ Anh Quốc Công, Ngụy La và Thường Hoằng trực tiếp trở về Tùng Viên, Ngụy Tranh đi đến nửa đường thì thay đổi phương hướng, đi về hướng Ngân Hạnh Viên, chắc là tới chỗ Đỗ thị tố khổ.
Hôm nay nàng ta cũng thật đáng thương, rơi vào trong nước thì thôi đi, còn đụng hỏng mũi, không biết Đỗ thị nhìn thấy sẽ đau lòng như thế nào!
Hai tay Ngụy La chống cằm, nghĩ tới bộ dáng tức giận của Đỗ thị, nàng nhịn không được cười lên, tiến vào liền thấy Kim Lũ đứng tiếp đón: “Kim Lũ tỷ tỷ, phụ thân đâu?”
Kim Lũ lấy khăn ướt lau tay cho nàng, lại nói: “Ngũ lão gia mới từ bên ngoài về, còn dẫn theo một vị khách, mọi người đang ở tiền viện tiếp khách. Tiểu thư muốn gặp lão gia sao?”
Ngụy La lắc đầu, thành thực nói; “Hôm nay đi Phủ Trung Nghĩa Bá, Ngụy Tranh không cẩn thận rơi xuống nước. Nàng ta đi tìm phu nhân tố khổ rồi, chốc nữa kiểu gì phu nhân cũng muốn gặp phụ thân. Gần đây tâm tình phụ thân mới tốt hơn một chút, Kim Lũ tỷ tỷ, ta không muốn để phụ thân gặp phu nhân. Hơn nữa, Ngụy Tranh ở Phủ Trung Nghĩa Bá cũng đã coi qua, không có gì đáng ngại, phụ thân hai ngày nay mới vui lên một chút, có thể đừng để phu nhân làm ảnh hưởng tâm tình của phụ thân không?”
Lời nói của nàng vô cùng hợp tình hợp lý, vì thế Kim Lũ gật gật đầu: “Tiểu thư thương lão gia, lão gia biết chắc chắn sẽ rất vui mừng. Tiểu thư yên tâm, để nô tỳ đi tới Ngân Hạnh Viên một chuyến, nếu có người ở trong đó ra nói muốn tìm Ngũ lão gia, nô tỳ liền nói Ngũ lão gia đang tiếp khách, không tiện gặp phu nhân”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-26.html.]
Ngụy La cong mắt, thầm nghĩ Kim Lũ thật thông minh, nàng chỉ cần nói một chút liền hiểu rồi!a Hơn nữa, Ngụy La đúng thật ở tiền viện tiếp khách nha, lời này chẳng có chút dối trá nào cả.
Quả nhiên, Đỗ thị nghe Ngụy Tranh khóc lóc kể lể, trái tim đau đớn, nhất thời liền nói muốn gặp Ngụy Côn. Bây giờ bà ta không ở bên cạnh Ngụy Tranh, không thể lúc nào cũng chăm sóc nàng t, lúc này mới có mấy ngày đã xảy ra chuyện, về sau còn có thể tốt sao? Tranh tỷ nhi còn có đường sống sao? Bà ta muốn mượn cơ hội này thuyết phục Ngụy Côn cho bà ta chuyển về Tùng Viên, đáng tiếc nha hoàn bốn năm lần lều trả lời rằng Ngụy Côn đang tiếp khách, không thể tới gặp bà ta.
Đỗ thị vừa tức vừa vô vọng, muốn xông ra ngoài, khổ nỗi trước cửa Ngân Hạnh Viên có hai thị vệ canh gác, bà ta vừa lại gần cửa, thị vệ đã ngăn cản không cho đi ra.
Hai tên thị vệ này nặng nhẹ gì cũng không chịu, nói gì cũng không thông, thật đúng là tức c.h.ế.t người!
Đỗ thị hận, vừa nghĩ tới bản thân có mang, không thích hợp động thai khí, liền buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Đáng tiếc làm sao cũng không có tác dụng, nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng giận.
Ở Tùng Viên, Ngụy La đang chuẩn bị bài mà ngày mai Tiết tiên sinh sẽ giảng, một nha hoàn tên Kim Ốc tiến vào nói: “Tứ tiểu thư, Ngũ lão gia mời tiểu thư đi qua tiền sảnh một lát”.
Ngụy La nhảy từ đôn làm từ gỗ hoa lê xuống, vỗ vỗ bìa sách đầy tro bụi nói: “Gọi ta tới? Có chuyện gì sao?”
Kim Ốc lắc đầu: “nô tỳ cũng không rõ, có vẻ lão gia muốn cho tiểu thư gặp một người”. Gặp một người? Ai chứ?
Ngụy La không rõ cho lắm, nhưng cũng đem quyển sách bỏ lên bàn gỗ, âm thanh non nớt nói: “Vậy được rồi, ta đi qua xem”.
Kim Ốc đi phía trước dẫn đường, xuyên qua hành lang khúc khuỷ, từ phòng ngoài đi tới tiền sảnh, lại tới hành lang có mái che, A La vẫn suy nghĩ rốt cuộc Ngụy Côn muốn nàng gặp ai.. Mãi cho đến khi thấy bóng người đứng ở tiền sảnh, Ngụy La mới tỉnh ngộ ---
Đó không phải vị thị vệ ngày đó mang nàng đi sao, Chu Cảnh? Người ở bên trong…
Ngụy La dường như đoán được đó là ai rồi.
Quả nhiên, nàng vừa đi vào tiền sảnh, liền nhìn thấy một thiếu niên đội mũ quan ngồi trên ghế tựa. Thiếu niên mặt áo bào bằng gấm màu thiên thanh, thêu mãng xà màu vàng, trên thắt lưng chiếc quạt xếp có tay cầm bằng ngà voi và ngọc bội màu trắng khắc hình rồng và hổ, mấy thứ này đeo trền người hắn mang tới vẻ tinh mĩ, càng tôn lên quý khí, phong thái đĩnh đạc. Hắn không phải loại người ôn nhu mĩ mạo như Tống Huy, nhưng so với Tống Huy, người này sắc bén hơn ba phần, cao ngạo hơn ba phần, so về dung mạo, khí chất trên người hắn càng hấp dẫn người khác.
Hắn chống cằm, thấy A La vào cửa, mắt phượng thong dong nhìn qua, trong mắt lộ ra chút ý cười đùa bỡn.
Tiền sảnh có không ít người đang ngồi, có Anh Quốc Công Ngụy Trường Xuân, còn có vài vị bá phụ của A La. Ngụy Trường Xuân vậy mà tự nguyện ngồi ở phía dưới, đem thượng vị nhường cho thiếu niên này, xem ra thân phận của hắn thật không đơn giản
Ngụy La oán thầm trong lòng, chạy tới chỗ Ngụy Côn: “Phụ thân…”
Ngụy Côn tiếp được thân thể nho nhỏ của nàng, cười ha hả nói: A La, mau tới gặp Tĩnh Vương gia. Lần trước là thị vệ của Tĩnh Vương gia cứu con, hôm nay phụ thân cố tình mời Tĩnh Vương gia tới, để con cảm tạ người”.
Ngụy La ngẩng ra, nhìn Triệu Giới.
Nàng đoán được thân phận của hắn tôn quý, không nghĩ lại tôn quý tới như vậy!
A La chưa thấy qua mặt mũi Tĩnh Vương gia, nhưng cũng đã nghe tin đồn về hắn. Hắn ngay sau là người rất ghê rợn, sau khi Hoàng Đế Sùng Trinh thoái vị, đem hoàng vị truyền cho đệ đệ hắn Triệu Chương, nhưng Triệu Chương nhỏ hơn hắn bảy tuổi, quyền lợi bị hắn giành đi, trở thành hoàng đế bù nhìn đầu tiên của Đại Lương. Tĩnh Vương gia thuận thế thành chương trở thành nhiếp chính vương, đại thần trong triều cũng chỉ nghe theo lệnh hắn mà làm việc, hắn lại là người có thù tất báo, tâm cơ thâm trầm, là nhân vật vừa bảo thủ vừa hung ác!
A La nhìn chằm chằm cổ tay áo thêu hóa văn màu vàng của hắn, cổ tay áo trượt xuống, lộ ra dấu răng thật sâu. Rõ ràng đã hai ba ngày trôi qua, dấu răng kia một chút cũng không mờ đi, ngược lại càng thêm rõ ràng.