TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 247
Cập nhật lúc: 2025-02-14 09:22:15
Lượt xem: 91
Tiếng động trong phòng kéo dài thật lâu, cho tới khi ánh trăng treo cao mới dần dần yên tĩnh lại. Có điều tiếng khóc nức nở của Ngụy La vẫn còn tiếp tục, Kim Lũ và Bạch Lam không hẹn mà nhớ tới thanh âm vừa rồi, tiểu thư nhà mình như con mèo nhỏ vậy, tinh tế, mềm mại, ngay cả xương cốt cũng mềm.
Bên trong không gọi người, các nàng cũng không dám đi vào. Trong số đó có một bà tử mặc đồ màu đỏ bạc từ trong cung tới, nghe thấy việc bên trong đã xong, liền rời đi trước, chỉ để lại Kim Lũ, Bạch Lam và hai nha hoàn khác của Phủ Tĩnh Vương ở lại gác đêm.
Ước chừng một lúc lâu sau, trong phòng truyền tới giọng của Triệu Giới: “Người đâu, chuẩn bị nước nóng”.
Kim Lũ và Bạch Lam liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng xong… thời gian dài như vậy, không biết thân thể tiểu thư có chịu nổi không? Trong lòng bọn họ lo lắng, động tác lại rất nhanh, chỉ chốc lát liền phân phó phòng bếp đốt củi nấu nước nóng, đổ vào tịnh phòng bên cạnh. Kim Lũ đi vòng qua, đứng trước tấm bình phong, cúi đầu nói: “Vương gia, Vương phi, nước nóng chuẩn bị xong rồi”.
Trên giường không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng ừ một tiếng và tiếng khóc thút thít của Ngụy La.
Không giống như trả lời Kim Lũ, mà giống như đang từ chối gì đó.
Kim Lũ nhịn không được tò mò, đưa mắt nhìn thoáng qua. Hình ảnh này khiến mặt nàng ấy đỏ bừng, Kim Lũ vội cúi đầu rồi hấp tấp ra khỏi nội thất.
Kim Lũ đi ra ngoài, gió lạnh thổi tới, trong đầu vẫn toàn là một màn vừa mới chứng kiến kia. Màn thêu đỏ thẳm buông xuống, lờ mờ m.ô.n.g lung rọi lên bóng dáng hai người, tiểu thư dạng chân ngồi trên người vương gia, bị vương gia ôm vào lòng mút hôn đòi hỏi, thân thể hai người dính chặt khó tách rời, một người nhỏ nhắn xinh xắn, một người vĩ đại, lại vô cùng phù hợp đến không ngờ.
Chỉ là Tĩnh vương vô cùng càn rỡ, lần đầu lại dùng tư thế kịch liệt như vậy, cũng không biết tiểu thư có chịu được không…
Triệu Giới buông Ngụy La ra, ở trên cằm nàng mút đi nước bọt không rõ của ai, lại ngậm lấy vành tai mềm mại của Ngụy La, khàn giọng hỏi: “Chúng ta đi tắm rửa, được không, A La?”
Ngụy La đâu còn chút khí lực nào, hắn nói thế nào chính là thế đấy.
Triệu Giới ôm lấy nàng, đi vào tịnh phòng, thả nàng trong làn nước ấm, chính mình cũng nhảy vào. Lần này Triệu Giới không gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào, tự mình hầu hạ Ngụy La tắm rửa, xoa bóp toàn thân nàng một lần, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng ngượng ngùng, ánh mắt hắn đầy ý cười, thấp giọng hỏi: “Chúng ta lại thêm lần nữa?”
Ngụy La đột nhiên mở to mắt hạnh ngập nước nhìn hắn, liên tục lắc đầu, đáng thương nói: “Không cần”. Một lần đã lâu như vậy, lại thêm lần nữa, nàng sợ chính mình sẽ c.h.ế.t ở chỗ này!
Triệu Giới cúi người ngậm lấy đôi môi run rẩy của nàng, nắm tay nàng: “Ngoan, lần này vi phu sẽ ôn nhu một chút”.
Sau đó là tiếng nước chảy khuấy động, nước b.ắ.n tung tóe lên sàn cẩm thạch, từng dòng từng dòng nước làm nụ hoa dần hé mở.
Nói là tắm rửa làm sạch thân thể, nhưng đã hai khắc chung cũng không thấy người bên trong đi ra. Kim Lũ nghe thấy giọng Ngụy La khàn khàn, vừa sốt ruột vừa e sợ: “Vương gia cũng thật là, không biết thương tiếc tiểu thư gì cả…”
Bạch Lam lắc đầu, ý bảo nàng ấy đừng kích động, "Chờ một chút đi."
Lại qua một khắc đồng hồ, mới nghe thấy tiếng Triệu Giới ôm Ngụy La về nội thất. Ngụy La đại khái là mệt c.h.ế.t rồi, sớm đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-247.html.]
*** *** ***
Sáng sớm hôm sau, trời hơi tờ mờ sáng, Ngụy La cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, nàng nhíu mày, hàng mi cánh bướm vừa dài vừa cong phẩy phẩy, đôi mắt to ướt át mở ra, đối diện với ánh mắt của Triệu Giới. Đầu óc Ngụy La xoay chuyển, ký ức hoang đường ngổn ngang tối qua trong nháy mắt ùa về, mặt nàng đỏ ửng, muốn co người lại chui vào trong chăn, vừa động thân thể liền đau nhức vô lực, căn bản không có cách nào nhúc nhích được.
Bên môi Triệu Giới lộ ra nụ cười thỏa mãn, sờ sờ gương mặt trơn mềm nhỏ nhắn của Ngụy La: “Tối qua nàng mệt mỏi rồi, còn đau không?”
Thân thể Ngụy La không thể động, nhưng miệng lại không thành thật, nàng nghiêng đầu cắn ngón tay Triệu Giới, còn chưa hết giận nói: “Huynh còn nói, muội đã nói không cần”.
Không những thế, hắn còn liên tục buộc nàng gọi hắn là “phu quân”. Ngụy La làm sao không biết xấu hổ mà mở miệng, cho dù gả cho hắn, cũng không thể ngay lập tức đổi xưng hô như vậy, nàng cố tình không gọi, hắn liền đổi biện pháp trừng phạt nàng, lúc ấy Ngụy La khóc lóc vô cùng đáng thương.
Triệu Giới vươn tay, ôm nàng vào lòng, hôn lên đỉnh đầu nàng một cái: “A La ngốc, mấy lúc như vậy sao có thể nhịn được?”
Ngụy La chớp mắt mấy cái, vừa muốn nói gì, lại cảm thấy thân thể hắn biến hóa, mặt nàng trắng bệch, bắt đầu giằng co: “Huynh…”
Triệu Giới biết rõ nàng lúc này không chịu nỗi một lần nữa, hắn hơi thối lui, cười nói: “Đừng động, cái này ta cũng không có cách nào khống chế. Sắc trời còn sớm, muội ngủ thêm chút nữa, ta đi rửa mặt, giờ Thìn lại tới gọi muội”.
Ngụy La cảnh giác nhìn Triệu Giới, không nói lời nào. Nghĩ tới hôm qua bị hắn hù dọa không nhẹ, một chút tín nhiệm hắn nàng cũng không có.
Triệu Giới đứng dậy thay quần áo, là một bộ thường phục màu đen, rửa mặt một lát liền ra bên ngoài luyện quyền đánh võ. Không có lệnh của hắn, hạ nhân cũng không dám gây ra tiếng động quá lớn, sợ đánh thức Ngụy La còn đang ngủ, ngay cả đi lại cũng là rón ra rón rén.
Triệu Giới rời đi không bao lâu, Ngụy La quả thật lại ngủ say, giấc ngủ này so với tối qua an ổn hơn nhiều. Cho tới khi mặt trời lên cao, Triệu Giới đánh xong quyền đi tịnh phòng tắm rửa, lại lần nữa đổi cẩm bào màu mận thêu hoa văn kim li, lúc này mới quay về nội thất đánh thức Ngụy La.
Ngụy La cuộn mình thành một đoàn, gương mặt oánh oánh nhỏ nhắn vùi vào trong gối, gương mặt lúc ngủ thư thái, cánh mũi nhẹ nhàng hấp háy, ngược lại ngủ rất sâu. Triệu Giới có chút không đành lòng đánh thức nàng, tối qua hắn thật không biết tiết chế, biết là lần đầu của nàng, nàng vừa kiều vừa nộn, còn miễn cưỡng muốn nàng hai lần. Nhưng mà những lúc như vậy sao có thể kiềm chế được, nàng ở trong lòng hắn, hắn nhớ nhung lâu như vậy, tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng có được. Triệu Giới tự nhận bản thân không phải Liễu Hạ Huệ, có thể trong đêm tân hôn đối mặt với tân nương hắn muốn đã lâu mà lòng vẫn không loạn.
Triệu Giới cọ cọ mũi Ngụy La, nhẹ giọng gọi: “Mèo nhỏ, rời giường”.
Ngụy La từ từ mở đôi mắt m.ô.n.g lung còn đang buồn ngủ, có đoạn đối thoại lúc nãy, lúc này nàng cũng không còn đề phòng Triệu Giới lắm, duỗi tay ra, vô thức quấn quít lấy cổ Triệu Giới, ở trong lòng hắn cọ xát, lầu bầu lẩm bẩm nói: “Oa, buồn ngủ…”
Triệu Giới mỉm cười, đưa chén sứ tới bên miệng nàng: “Uống nước, chốc nữa chúng ta còn phải vào cung. Không thể ngủ nữa, chờ từ trong cung về, muội muốn ngủ bao lâu liền ngủ bấy lâu”.
Ngụy La uống xong chén nước trong tay hắn, thần trí lúc này mới tỉnh táo, lại nghĩ tới nguyên nhân khiến nàng mệt mỏi như vậy, liền tức giận cắn một cái lên cổ Triệu Giới: “Đều tại huynh”.
Triệu Giới tuyệt không thấy phiền muộn, xoa xoa đầu nàng, hùa theo lời nàng: “Ừ, đều tại ta”.
Hắn thành thật nhận sai, khiến Ngụy La thẹn trùng trách cứ hắn lại giống như nàng đang già mồm. Ngụy La nghiêng đầu, khàn khàn nói: “Huynh gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào đây, muội muốn thay quần áo”.
Triệu Giới nghe lời, gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào.
Kim Lũ và Bạch Lam đã đợi ở bên ngoài từ lâu, chỉ là không có ai gọi, các nàng không dám tự tiện tiến vào. Nhất là Kim Lũ, sợ phải nhìn thấy một màn xấu hổ muốn c.h.ế.t tối qua. Hai người, một người cầm chậu đồng và khăn nhỏ, một người cầm y phục đi vào, Triệu Giới nói: “Đem y phục để ở đầu giường, đều lui xuống đi”.