TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-02-14 08:18:35
Lượt xem: 49

Đến ngày 11 tháng này, Đại lão gia Ngụy Mân và người trong trang ở ôn tuyền núi Thiên Thiền chào hỏi tốt, đối phương nguyện ý dọn khỏi thôn trang ba tháng, để Ngụy Thường Dẫn tới trị bệnh. Ngọn núi đó là sản nghiệp của Tĩnh Vương Triệu Giới, Ngụy Mân vì chuyện này tới nhờ Triệu Giới, vốn tưởng hắn sẽ khó xử ông một phen, không nghĩ tới lại dễ dàng đồng ý.

Vì thế cái nhìn của Ngụy Mân đối với Triệu Giới thay đổi rất lớn, xem ra hắn cũng không phải không có tình người như lời đồn.

Ngụy La không biết những chuyện này, nàng chỉ biết có thể đi núi Thiên Thiền trú đông, lập tức dẫn Bạch Làm đi xin Ngụy Côn, Ngụy Côn gật đầu đồng ý. Ngụy La lại để Kim Lũ tới Phủ Bình Viễn Hầu mới Lương Ngọc Dung cùng đi, dù sao thôn trang khá lớn, ở thêm một người cũng không có vấn đề gì.

Ngoại trừ Ngụy La, nhị phòng Tứ phu nhân cũng đi, Ngụy Bảo San cũng nằm trong số đó, một nhà vô cùng náo nhiệt đi núi Thiên Thiền.

Đường đi lên núi Thiên Thiền đọng đầy tuyết, xe ngựa không đi nhanh được, mất bảy tám ngày mới tới nơi.

Xe ngựa dừng lại dưới chân núi Thiên Thiền, lại dùng thêm nửa ngày đi lên sơn trang trên đỉnh núi, lúc này sắc trời đã tối, Đại phu nhân phân chia phòng cho mọi người, mấy ngày nay đi đường quá mức mệt mỏi, đoàn người dùng xong cơm tối liền chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ngụy La và Lương Ngọc Dung ở cách vách nhau, hai gian phòng dùng chung một tịnh phòng, trong tịnh phòng là một hồ tắm, dẫn nước từ ôn tuyền vào, lúc này vẫn đang bốc khói nghi ngút trông rất mê người. Xung quanh hồ tắm được lát đá cẩm thạch, giữa hồ còn được điêu khắc một đóa hoa sen, mặt cánh hoa bị khí nóng nung bốc lên một tầng bọt nước, giống như hoa thật vậy.

Lúc này điều Ngụy La muốn làm nhất không phải là đi ngủ, mà là tới suối nước nóng ngâm mình giải trừ mệt mỏi, sau đó ngủ một giấc thật ngon đến khi thức giấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-238.html.]

Lương Ngọc Dung đã vội vàng rửa mặt đi ngủ, Ngụy La kêu Kim Lũ chuẩn bị xiêm y sạch sẽ treo ở bình phong thêu tranh mỹ nhân, sau đó nói: “Nếu các ngươi mệt mỏi thì đi ngủ trước đi, ta tắm rửa sạch sẽ xong sẽ ngủ, mấy ngày nay đều cực khổ rồi, đêm nay không cần phải trực đêm đâu”.

Kim Lũ và Bạch Lam mới đầu không chịu đi nghỉ, nhưng thấy Ngụy La có vẻ không giống nói đùa, liền ríu rít cảm tạ: “Đa tạ tiểu thư thông cảm”. Nhìn ra được hai người bọn họ thật sự mệt mỏi, có chủ tử như vậy, làm nha hoàn cũng không tính là vất vả.

Ngụy La cởi y phục xuống, tiện tay để một bên trên sạp mĩ nhân, ngồi vào ôn tuyền, nhắm mắt, thoải mái là thở dài một hơi.

Toàn thân đều được nước hồ ấm áp vây quanh, hơn nữa đây không phải nước tĩnh, mà là nước suối lưu động. Nước nóng từ ôn tuyền lưu động xung quanh, cọ rửa thân thể nàng, nước chảy chầm chậm, như một đôi tay ôn nhu ôm lấy nàng, phủ lên toàn bộ thân thể, Ngụy La lập tức cảm thấy mấy ngày ngồi xe vất vả đều xứng đáng.

Ngụy La tựa lên cẩm thạch bên cạnh ao, lấy xuống cây trâm trên đầu, suối tóc đen như thác rơi xuống, thả vào trong nước, liền biến thành rong rêu. Tóc của nàng vừa đen vừa sáng, vừa nhìn liền biết là được chăm sóc kỹ càng, không giống như các cô nương khác, trên mặt tô son điểm phấn, cách ăn mặc rực rỡ chói lọi, nhưng đầu tóc lại vàng khô, ảnh hưởng tới mỹ cảm. Ngụy La cực kỳ chú trọng từng chỗ trên người, chỗ nào cũng được chăm sóc bảo dưỡng sao cho thật xinh đẹp, hơn nữa nàng còn theo Hàn Thị học rất nhiều cách chăm sóc cơ thể, vì thế mới dưỡng được làn da trắng mịn như tuyết, khiến người mê đảo.

Ngụy La lấy ra một bình sứ nhỏ vẽ hoa lan, nhỏ vào lòng bàn tay hai giọt tinh dầu trong suốt, chà nóng, xoa bóp từ cổ đến hai tay. Tinh dầu này có thể làm da trơn mềm, mỹ nhân ngoại trừ mặt ra, gáy tuyết và tay sen cũng cần coi trọng, không thể bỏ qua.

Ngâm mình thật thoải mái, Ngụy La bị khí nóng trong hồ làm mặt phiếm hồng, nàng lười biếng nằm dựa vào gạch tráng men cẩm thạch, thoải mái hừ hừ một tiếng. Ngụy La hình như nghe thấy tiếng bước chân phía sau, còn tưởng rằng Kim Lũ hay Bạch Lam: “Không phải kêu các ngươi đi nghỉ rồi sao, sao lại tới?”

Không có ai trả lời.

Ngụy La lặng lẽ mở mắt, cảm thấy không thích hợp, cả người vội vã co lại giấu dưới nước, xoay người nhìn lại phía sau.

Loading...