TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-02-14 08:12:51
Lượt xem: 69
Ngụy La hồi phủ không bao lâu liền nhận được giày mẫu Triệu Giới đưa tới.
Nha hoàn đưa đồ là nha đầu mới vào phủ, làm ở phòng trà nước, bộ dáng khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, dáng người thanh tú, mặc xiêm y màu xanh, cười dịu dàng trông vô cùng đáng yêu: “Nô tỳ tên Nguyệt Ly, sau này Tứ tiểu thư có gì dặn dò cứ trực tiếp gọi nô tỳ là được”.
Ngụy La không nghĩ Triệu Giới to gan như vậy, dám sắp xếp người của hắn vào trong Phủ Anh Quốc Công. Nói trắng ra, một tháng trước hắn rời đi đã sắp xếp người truyền tin này, nếu có chuyện gì sẽ lập tức thông báo cho hắn biết. Gan thật lớn mà! Không sợ bị người trong Phủ Anh Quốc Công phát hiện sao?
May là lúc này trong phòng không có người ngoài, chỉ có hai nha hoàn Kim Lũ và Bạch Lam, những người khác cũng không dám tùy ý vào đây. Ngụy La nhìn chằm chằm giày mẫu nằm trên bàn nhỏ sơn son khảm trai, sắc mặt coi như điềm tĩnh: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi”. Thật ra trong lòng nàng đã sớm hận đến không thể cầm kim châm lên mặt Triệu Giới, hắn đúng là được voi đòi tiên.
Sau khi nha hoàn kia rời đi, Bạch Lam gấp gáp xoay người đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Ngụy La nói: “Tiểu thư, sao Tĩnh Vương điện hạ lại đưa cho người thứ này? Nha đầu kia…”
Đầu óc Kim Lũ coi như thông minh, cắt đứt lời Bạch Lam: “Nha đầu kia trông không đơn giản, hẳn là người đáng tin”.
Ngụy La đem giày xem như Triệu Giới, trừng hai mắt mà nhìn, nói với Kim Lũ và Bạch Lam: “Ta đồng ý làm cho hắn đôi giày. Thu thứ này lại, không được phép nói cho người khác biết chuyện hôm nay”.
Kim Lũ và Bạch Lam đều là người biết suy nghĩ, sẽ không nói loạn huyên thuyên với người khác. Dù sao Ngụy La và Triệu Giới cũng đã đính hôn, thay phu quân tương lai làm một đôi giày cũng không phải chuyện gì lớn, cho dù người khác biết cũng sẽ không nói gì.
Chuyện quá đáng là Triệu Giới lại sắp xếp người ở Phủ Anh Quốc Công, việc này khiến Ngụy La cảm thấy mình bị quản quá chặt. Khó trách trong lòng Ngụy La mất hứng.
Nếu nàng biết rõ Triệu Giới còn từng dặn dò Dương Hạo theo dõi nàng một tấc cũng không rời, khẳng định sẽ trở mặt với Triệu Giới.
Ngoài cửa sổ trời còn đang mưa, nhưng cũng không tầm tã như lúc nãy. Nước mưa nhỏ giọt tí tách đánh lên song cửa, văng lên từng chùm những hạt nước nhỏ, rơi xuống mu bàn tay lạnh ngắt. Trong viện nước đọng lại thành từng vũng, hòa với bóng cây tạo nên khung cảnh thật thật hư hư. Bên chính phòng vẫn không có động tĩnh, xem ra Ngụy Côn còn chưa về, nếu không sẽ có người hầu ra cửa bung dù nghênh đón.
“Tiểu thư vừa về lại bị mắc mưa, nên tắm nước nóng đuổi hàn khí đi, nếu không hôm sau lại ngã bệnh”. Kim Lũ tiến lên đóng cánh cửa nặng nề lại.
Ngụy La uống xong một ly trà gừng táo đỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong thùng tắm có nhỏ vài giọt tinh dầu hoa quế do Hàn Thị điều chế, hương vị thanh nhã dễ ngửi. Ngụy La tắm rửa xong đi ra, toàn thân đều nhàn nhạt mùi hoa quế dễ chịu. Nàng khoác lên mình một kiện vân sa màu ngọc bích cùng với bồi tử làm bằng gấm Tô Châu viền hoa tròn nhỏ, mái tóc dày đen nhánh, ướt nhẹp vén sau tai, ngồi trên giường cạnh cửa sổ phía nam, thuận miệng hỏi: “Phụ thân về chưa?”
Kim Lũ tiến lên giúp nàng lau tóc, lại dùng lược bí nhẹ nhàng chải tóc cho suôn: “Bẩm tiểu thư, tiểu thư vừa đi tắm không lâu lão gia đã về…”
Lúc trở về sắc mặt Ngụy Côn không tốt lắm, so với sắc trời bên ngoài còn âm trầm hơn, hạ nhân trong Tùng Viên chưa từng thấy bộ dáng ông như vậy, cũng không biết ai chọc ông giận tới vậy, mọi người đều nơm nớp lo sợ, không dám gây ra chút lỗi lầm nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-235.html.]
Kim Lũ lặng lẽ liếc nhìn Ngụy La, kìm nén không được hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi người trên đường…”
Kim Lũ nghe được đoạn đối thoại của Ngụy La và Khương Diệu Lan, câu “Bé, ta là mẫu thân con” hù dọa nàng ấy và Bạch Lam không nhẹ, nhưng thấy Ngụy La có vẻ không muốn nhắc tới, hai người cũng không dám hỏi nhiều, chỉ giấu ở trong lòng mà suy đoán.
Lúc này sắc mặt Ngụy La tốt hơn một chút, Kim Lũ mới dám nhắc lại lần nữa.
Ngụy La ôm gối, cằm đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm quang cảnh bên ngoài cửa sổ, miễn cưỡng nói: “Đừng hỏi quá nhiều, làm chuyện ngươi nên làm là được”.
Kim Lũ biết mình đi quá giới hạn, gấp gáp nói: “Là nô tỳ nhiều chuyện”.
*** *** ***
Chỉ chốc lát sau liền truyền tới động tĩnh ở chính phòng, Ngụy Côn gọi tam gia Ngụy Xương tới, không biết hai người nói những gì, động tĩnh rất lớn, mơ hồ có thể nghe được âm thanh tức giận quát lớn của Ngụy Côn.
Sau khi Ngụy La hong khô tóc, nàng đứng lên rời khỏi giường La Hán, đi giày màu hồng phấn thêu hoa trắng đính trân châu ra ngoài, đứng ở cửa, vừa vặn nghe thấy thanh âm Ngụy Côn truyền tới từ cửa sổ của chính phòng: “Vì sao ngươi lại nói với nàng những lời kia, vì sao lại lừa nàng ấy?”
Nô tỳ đứng ngoài cửa cúi đầu thật thấp, thân thể cứng đờ thẳng tắp, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ngụy La nghiêng đầu dựa lên cửa khắc thùy hoa, mí mắt nâng lên, nhưng hàng mi mệt mỏi vẫn rũ xuống, trên da thịt trắng muốt của nàng đánh một nửa vòng bóng râm. Lúc nàng ngẩng đầu lên, liền thấy Ngụy Thường Hoằng mặc cẩm bào bằng lụa xanh ngọc đi tới trước mặt nàng hỏi: “Phụ thân gây gổ với ai, sao lại nổi giận lớn như vậy?”
Ngụy La nghĩ Ngụy Thường Hoằng cũng nghe được gì đó, cho nên mới cố ý từ chỗ Tiết tiên sinh về sớm.
Ngụy La ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Phụ thân nói chuyện với Tam bá phụ”. Nàng nghiêng đầu nhìn Ngụy Thường Hoằng, chớp mắt mấy cái lại hỏi: “Có thể làm cho phụ thân nổi giận lớn như vậy, đệ cho rằng có thể là ai?”
Ngụy Thường Hoằng nhíu mày, từ trong lời nói của Ngụy La nghe ra được chút gì đó.
Ngụy Côn cầm trong tay một thanh đoản kiếm có chuôi làm từ ngà voi nạm vàng, đem một bên kiều đầu án khắc hoa sen sơn đen chặt xuống, kiên định nói: “Từ nay về sau tình cảm huynh đệ chúng ta, giống như cái bàn này, một đao chặt đứt!”
Không lâu sau, Ngụy Xương đi ra khỏi chính phòng, mặt ông nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng đã thổ huyết rồi.
Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng yên lặng nhìn một màn này, không biết nên khuyên nhủ hay im lặng theo dõi diễn biến.