TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-02-14 07:45:56
Lượt xem: 69

Triệu Giới lập tức cởi áo khoác đen xuống trùm lên đầu Ngụy La, kéo tay nàng lại: “Trời mưa lớn như vậy, muội cần gì nóng lòng chút thời gian này chứ? Chờ nha hoàn của muội tới đưa ô cũng không muộn, coi chừng mắc mưa bị cảm lạnh”.

Lúc lâu sau, giọng nói của Ngụy La mới từ áo khoác truyền ra: “Muội không muốn đợi ở chỗ này”. Triệu Giới nắm tay nàng “Bản vương đưa muội về”.

Ngụy La và Triệu Giới còn chưa thành thân, về tính về lý như vậy cũng không quá thích hợp, nhưng ở chỗ này còn ai rảnh rỗi để tâm những chuyện đó chứ?

Chỉ chốc lát sau, Kim Lũ mang dù giấy vẽ hai đóa phù dung tới, Ngụy La che ô, khoác áo của Triệu Giới rời đi.

“Bé!”

Một giọng nói vang lên từ đằng sau.

Bước chân Ngụy La chậm lại, cũng không quay đầu.

Khương Diệu Lan đi tới cạnh cửa, vịn lấy khung cửa, sốt ruột bối rối nhìn Ngụy La.

Ngụy La nghiêng đầu nói với Kim Lũ: “Chúng ta đi thôi, lúc đi ra ngoài cũng không nói với tổ mẫu tiếng nào, còn không quay về bà sẽ lo lắng”.

Kim Lũ gật gật đầu, nhắc nhở Ngụy La: “Tiểu thư cẩn thận dưới chân”.

Mưa to tầm tã, bước chân nện xuống đường, không được một lúc liền ướt cả tất, cho dù nhấc váy lên cũng không tránh được.

Ngụy La tiếp tục đi về phía trước, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vội vã, nàng còn chưa đi tới xe ngựa, Khương Diệu Lan đã đi tới trước mặt nàng.

Khương Diệu Lan không che dù, chỉ chốc lát nước mưa liền xối ướt đẫm toàn thân bà, đâu còn bộ dáng đoan trang khí khái lúc nãy? Nhìn bà bây giờ trông vô cùng chật vật.

Ánh mắt Ngụy La rất bình tĩnh, nàng không chớp nhìn Khương Diệu Lan, không hiểu được lúc này còn đuổi theo thì có ý nghĩa gì. Ngụy La lạnh lùng hỏi: “Phu nhân có gì cần nói sao?”

Khương Diệu Lan bị sự lạnh lùng trong mắt Ngụy La làm bị thương, mưa nối tiếp hợp thành tấm màn, bà tiến lên nửa bước mới có thể nhìn rõ mặt Ngụy La: “Bé, ta là…”

Ngụy La nghiêng đầu, ngắt lời bà: “Ta không muốn biết”.

Khương Diệu Lan vươn tay ra giữa không trung, vừa luống cuống lại khó xử.

Lúc này Khương Diệu Lan mới tỉnh ngộ, Ngụy La nhất định đã sớm biết. Chính vì đã biết, cho nên mới hờ hững với bà như vậy. Nước mắt Khương Diệu Lan hòa với nước mưa, cảm xúc trong lòng ngũ vị tạp trần, một đường hóa thành sương mù bốc lên hốc mắt, rơi lệ hỏi: “Bé, con hận ta sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-232.html.]

Nếu không phải mưa to, trên đường không biết có bao nhiêu người nhìn thấy một màn này. Nhưng lúc này trên đường chỉ có lác đác vài người, ai cũng vội vã đi lại, không ai quan tâm tới các nàng.

Vẻ mặt Ngụy La không thay đổi: “Phu nhân nhận lầm người, ta không biết bà”.

Dứt lời, Ngụy La cũng không cho bà thêm ánh mắt nào, giẫm chân đạp lên bậc thang bằng gỗ sơn đen leo lên xe ngựa.

Có điều, khi Ngụy La đang khom lưng chui vào trong xe ngựa, Khương Diệu Lan khóc lớn tiếng: “Ta là mẫu thân của con!”

Lần này cuối cùng Ngụy La cũng dừng lại, nàng đứng thẳng người, xoay người nhìn phụ nhân ướt đẫm ngoài xe. Ngụy La nhìn bà chằm chằm một lúc lâu, tới khi Khương Diệu Lan cho rằng thời gian đang dừng lại, nàng mới từ trên cao nhìn xuống bà, chậm rãi nói: “Bà nói gì?”

“Bé, ta là mẫu thân của con”. Khương Diệu Lan nghẹn ngào lặp lại.

Ngụy La nghe rõ, đầu óc cũng thanh tỉnh, giọng nói so với lúc nãy càng thêm âm lãnh: “Mẫu thân ta sớm đã chết, ta không có nương”.

Mặt Khương Diệu Lan trắng bệch.

“Lúc còn nhỏ ta sinh bệnh, người khác bị bệnh đều có nương ở bên cạnh chăm sóc, bên cạnh ta chỉ có nha hoàn hoặc nhũ mẫu. Hoặc là Thường Hoằng và phụ thân thường xuyên qua thăm, còn dỗ ta uống thuốc”. Lời nói của Ngụy La không đầu không đuôi, nàng nhìn Khương Diệu Lan, nói tiếp: “Từ lúc đó trở đi ta đã biết, bản thân chỉ có phụ thân và đệ đệ, không có nương”.

Thân thể Khương Diệu Lan nghiêng lệch qua một bên, suýt nữa té trên mặt đất.

Lần này Ngụy La nhẫn tâm chui vào trong xe ngựa, lệnh phu xe lên đường: “Về Phủ Anh Quốc Công”. Xe ngựa nghênh ngang rời đi, rất nhanh biến mất trong màn mưa.

Phó Hành Vân tiến lên, cởi áo choàng xuống khoác lên người Khương Diệu Lan, ôm lấy bả vai bà nói: “Được rồi, thân thế nàng vốn không tốt, đừng dầm mưa lại ngã bệnh”.

Khương Diệu Lan khó lòng đè nén thương tâm, không có chuyện gì khiến người ta đau lòng tuyệt vọng hơn chuyện bị nữ nhi ruột oán hận, lệ rơi đày mặt, bà không ngừng lặp lại: “Bé hận ta… nàng hận ta… nhưng ta cũng rất nhớ nàng và Thường Hoằng, không ngày nào không nghĩ tới bọn họ…”

Phó Hành Vân mang bà về lại tửu lâu, nhờ tiểu nhị trong lâu lấy một cái khăn nhỏ, ôn nhu giúp bà lau đi nước trên mặt và đầu, trấn an: “Nàng phải cho bọn họ thời gian suy ngẫm lại, mọi người nhiều năm không gặp, không cần vội trong chốc lát”.

Hai người đang nói chuyện, lúc này mới phát hiện Ngụy Côn và Triệu Giới còn chưa rời đi.

Khách nhân trong tửu lâu chẳng biết đã rời đi lúc nào, trong hành lang chỉ còn lại bốn người bọn họ. Triệu Giới ngồi ở một cái bàn vuông, không nói tiếng nào xoay cái tách trong tay, ý vị sâu xa.

Trái lại, Ngụy Côn có lẽ nghe được đoạn đối thoại của Khương Diệu Lan và Phó Hành Vân, trên mặt cũng không nói rõ được là biểu tình gì, đau khổ lại phức tạp, ông nhìn chằm chằm Khương Diệu Lan hỏi: “Thân thể bà vì sao không tốt?”

Khương Diệu Lan lau sạch nước mưa trên mặt, mà rũ mắt, rất lâu sau mới nói: “Năm đó sinh A La và Thường Hoằng thân thể bị tổn thương, đời này sẽ không thể có thai được nữa”.

Loading...