TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-02-14 07:12:10
Lượt xem: 65
Ngụy La nhếch môi, nàng cảm thấy ba tháng nữa cũng không muốn lại hôn hắn, lần này thật hôn tới ngán rồi, cảm giác lâu như nửa năm vậy. Nàng ngẩng đầu, gò má đỏ bừng, đôi mắt trong suốt ngập nước, sóng biếc lăn tăn tạo nên từng vòng rung động lòng người, khiến người ta không nhịn được lại muốn dùng sức hôn nàng.
Triệu Giới cọ cọ mũi nàng, sau khi trộm hương xong sắc mặt hắn tốt hơn lúc nãy nhiều: “Sau này không được ra ngoài một mình”.
Khóe miệng Ngụy La cụp xuống, hắn lại bắt đầu muốn quản đông quản tây rồi.
Quả nhiên, Triệu Giới nói tiếp: “Không được đi chỗ vắng vẻ, cũng không được tới gần nam tử xa lạ”. Thật ra hắn càng muốn nói nàng không thể tới gần tất cả nam tử, nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy chuyện này không thể làm được, lại sợ nói rồi Ngụy La sẽ phản cảm, mới miễn cưỡng giảm xuống.
Tiểu cô nương bộ dáng xinh đẹp cũng là một loại nguy hiểm. Ngay cả trong hoàng cung còn có người dám có tâm tư bất chính với nàng, nếu Ngụy La ngơ ngẩn ở trên đường cái, chỗ ngư long hỗn tạp đó không hề thiếu đăng đồ tử hoặc kẻ buôn người, cả mấy tên lừa đảo nữa. Tuy nói Triệu Giới bảo vệ nàng rất kỹ, mỗi lần Ngụy La ra ngoài, trong tối đều có Dương Hạo và hai thị vệ bảo hộ, nhưng hắn vẫn nhịn không được không ngừng càu nhàu, muốn tiểu gia hỏa này đừng dài tâm.
Ngụy La nhịn không được giải thích cho bản thân: “Muội không có tới gần nam tử xa lạ, sao Đại ca ca lại nói thế? Muội rất giận!”
Triệu Giới cũng cảm giác lời mình nói hơi nặng, nhưng hắn không nói nặng một chút, nàng có thể nghe lọt tai sao? Hắn cong ngón trỏ và ngón giữa lên, cốc lên ót nàng: “Đại ca ca là vì muốn tốt cho muội”.
Cần sớm lấy người vào cửa mới đúng, Triệu Giới có chút hối hận việc định hôn kỳ vào tháng mười sang năm rồi. Đợi nàng vào cửa chính Phủ Tĩnh Vương rồi, hắn liền hạn chế nàng ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng phải đi cùng với hắn mới yên tâm được.
Triệu Giới chống cằm lên trán Ngụy La, bắt đầu tính toán xem có nên nói với Sùng Trinh Hoàng Đế dời hôn kỳ lại sớm nửa năm hay không…
*** *** ***
Sau trận thi đấu lớn ba ngày, Hoàng Đế Ổ Nhung và Mặc Sĩ Chân chuẩn bị cáo từ trở về.
Đối tượng hòa thân đã được định, chính là đích trưởng nữ Phủ Trấn Quốc Công – Cao Đan Dương.
Đối với việc này, nghe nói Hoàng Đế Ổ Nhung còn rất không hài lòng. Nói như thế nào ông ta cũng nên lấy được một công chúa về, không nghĩ tới chỉ là đích trưởng nữ, so với hoàng thất thân phận đúng là kém nhiều. Có điều nếu đã định rồi thì không nên nói gì nữa, Hoàng Đế Ổ Nhung miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Nói ra người thật sự ủy khuất chính là Cao Đan Dương.
Cao Đan Dương ở trong nhà khóc nháo một ngày một đêm, sống c.h.ế.t cũng không chịu gả xa tới Ổ Nhung, cuối cùng thậm chí còn chuẩn bị một thước lụa trắng thắt cổ tự tử, cũng may bị phu nhân Trấn Quốc Công kịp thời cản lại mới không thành sai lầm lớn. Hòa thân không phải chuyện của hai người, cũng không phải chuyện của hai nhà, nếu Cao Đan Dương thật sự tự tử, chỉ là nàng ta xong thì cũng thôi, nhưng cả Phủ Trấn Quốc Công cũng gặp nạn theo. Phu thê Trấn Quốc Công thay nhau trấn an nàng một vòng, Cao Đan Dương mãi không chịu gật đầu, tới khi Trần Hoàng Hậu ra tay mới trấn áp được nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-228.html.]
Cao Đan Dương hỏi Trần Hoàng Hậu đây có phải ý của bà không, Trần Hoàng Hậu thoải mái thừa nhận. Tâm nàng ta như tro tàn, ngồi đối diện cửa sổ khóc cả đêm, ngày thứ hai không thể không ngồi trước bàn trang điểm mặc giá y, lên kiệu hoa gả chồng ở Ổ Nhung xa xôi, theo đội ngũ tầng tầng lớp lớp lên đường.
Lúc Ngụy La biết được tin này, Cao Đan Dương đã theo đoàn người Ổ Nhung rời khỏi Thịnh Kinh Thành.
Nàng đang đứng trên hành lang gội đầu, nghe vậy liền buông nắm tóc trên tay, tóc đen nhánh thật dày xỏa trên vai nàng, càng làm nổi lên gương mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ bàn tay: “Cao Đan Dương đi hòa thân?”
Bạch Lam bưng chậu nước ấm đặt trên giá cao làm bằng gỗ lim, gật đầu nói: “Đã đi được mấy ngày”.
Ngụy La vậy mà không biết chuyện này, mọi việc tới quá đột ngột, quý nữ trong kinh thành cũng không nghe được tin tức gì, mọi người còn đang đoán xem người đi hòa thân nếu không phải Lục công chúa thì là Thất công chúa, ai cũng không nghĩ tới giữa đường lại có một Cao Đan Dương xuất hiện, thay mọi người gả đi.
Ngụy La phục hồi tinh thần, lần này gả đi cũng có nghĩa sẽ không trở về, nàng lại có chút độc ác nghĩ như vậy cũng tốt, sẽ không có người lúc nào cũng nhớ thương Triệu Giới. Mặc dù nàng biết Triệu Giới vô tình với Cao Đan Dương, nhưng mỗi lần nàng ta dùng ánh mắt như thiêu đốt đó nhìn Triệu Giới đều khiến trong lòng Ngụy La không ít thì nhiều không thoải mái.
Tâm tình Ngụy La lúc này rất tốt, nàng nhanh nhẹn gội đầu, lại để Kim Lũ lau tóc cho nàng, khóe môi nhếch lên.
Hôm nay trời trong nắng ấm, vạn dặm không may, là một ngày trời tốt hiếm có.
Tóc Ngụy La rất nhiều nên chậm khô, nàng đành kêu người đặt một cái giường có bàn sơn đỏ khảm trai để trên hành lang, còn nàng vừa uống trà vừa phơi nắng.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài có một nha hoàn mặc xiêm y màu xanh lá mạ tới, hành lễ với Ngụy La: “Tiểu thư, quản sự Phủ Tĩnh Vương tới đây, mời ngài tới Tú Xuân Cư bên cạnh tửu lâu một chuyến”.
Tay bưng trà của Ngụy La khựng lại, nghiêng đầu hỏi: “Tới đó làm gì?” Nha hoàn lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
Ngụy La nghi ngờ trong lòng, nàng còn chưa vào Phủ Tĩnh Vương đâu, Quản sự Phủ Tĩnh Vương sao lại tới tìm nàng? Phụ thân vậy mà lại cho ông ta vào cửa?
Ngụy La suy nghĩ một chút, nếu Ngụy Côn đã đồng ý, nàng liền về phòng thay xiêm y, mang thêm mấy nha hoàn bà tử quyết định qua đó xem có chuyện gì. Ngụy La lên xe ngựa, một đường đi lên nhã gian ở tầng hai của tửu lâu bên cạnh Tú Xuân Cư, đến rồi mới biết trong phòng đã có vài người đợi sẵn. Một người trong đó mặc áo gấm Tứ Xuyên màu đỏ, mang giày đế bồi tiến lên, hành lễ với nàng: “Ngụy Tứ cô nương, nếu đã tới rồi chúng ta liền bắt đầu lấy số đo thôi”.
Ngụy La kinh ngạc đứng tại chỗ, chỉ thấy phụ nhân sau lưng và vài nha đầu cầm lấy cây thước, sách, quay quanh nàng, nhấc tay nàng lên bắt đầu đo.
Lúc Ngụy La lấy lại tinh thần, phụ nhân đã đo tới n.g.ự.c nàng rồi, thước dây trong tay bà vòng quanh n.g.ự.c nàng một vòng, đọc ra một con số cho nha đầu ghi vào. Cuối cùng nàng mới phản kháng: “Làm gì vậy? Là ai gọi mọi người tới đây?”
Phụ nhân ái muội cười một tiếng, nháy mắt với nàng: “Ngài nói gì chứ? Tất nhiên là chuẩn bị giá y cho Tứ cô nương”.