TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 222
Cập nhật lúc: 2025-02-13 16:34:52
Lượt xem: 86
Lời này của Ngụy La có chút nặng, nhưng cũng là vì lo lắng cho nàng ấy mới nói như vậy. Quả nhiên, hốc mắt Lương Ngọc Dung phiếm hồng, tiểu cô nương vẫn luôn tùy tiện bây giờ lại trở nên luống cuống, rất lâu mới mấp máy môi nói: “Ta không nghĩ là Thường Dẫn ca ca phiền toái, ta có thể chăm sóc huynh ấy cả đời…” Lương Ngọc Dung bĩu môi mếu máo, ánh mắt rối ren: “A La, ta cũng không biết có phải mình thích huynh ấy không. Mỗi lần nhìn thấy huynh ấy ta đều thấy đau lòng, người nho nhã như vậy cần phải khoái hoạt hơn bây giờ mới đúng. Lần trước ta thấy bệnh của huynh ấy tái phát, ngươi còn nhớ lúc chúng ta qua thăm không? Ta nhìn cũng thấy đau, huynh ấy còn có thể cười được”. Nói xong Lương Ngọc Dung cúi đầu, lặp lại lần nữa: “Ta chính là đau lòng…”
Hóa ra lại là do lúc đó…
Ngụy La vỗ trán, không nghĩ tới bản thân chính là chữa lợn lành thành lợn què, nàng vốn muốn để Lương Ngọc Dung biết khó mà lui, ngược lại khiến nàng ấy sinh ra đồng cảm.
Đây hẳn là số mệnh rồi, cho dù nàng có ngăn cản thế nào, việc nên xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra. Ngụy La nghĩ nghĩ một chút, nói: “Nhưng phụ mẫu ngươi sẽ không đồng ý”.
Phu thê Bình Viễn Hầu mặc dù yêu thương Lương Ngọc Dung, nhưng ai sẽ nguyện ý gả con mình cho một người tàn phế? Lương Ngọc Dung cũng hiểu điều này, lúng túng một chút, cuối cùng cái gì cũng không nói. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn Ngụy La: “Vậy ta tới gặp mặt Thường Dẫn ca ca lần cuối, tặng cho huynh ấy bao mứt này được không?”
Ngụy La nhớ tới kết cục bi thảm của Lương Ngọc Dung đời trước, không đành lòng, gật gật đầu nói: “Được, là gặp lần cuối”.
Trước kia Ngụy La luôn đề phòng Lương Ngọc Dung, sợ nàng ấy thích Ngụy Thường Dẫn. Bây giờ có phòng cũng không được, nếu như đã thích, Ngụy La chỉ có thể nghĩ biện pháp giúp một tay, không thể để bọn họ giẫm lên vết xe đổ đời trước. Nếu có thể khiến Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn người có tình trở thành người một nhà, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Chỉ là, Ngụy Thường Dẫn thích Lương Ngọc Dung sao? Đời trước cuối cùng hắn cũng không chịu gặp Lương Ngọc Dung, vậy tình cảm của hắn với Lương Ngọc Dung đến tột cùng là như thế nào?
Ngụy La còn phải nghĩ kỹ lại đã.
*** *** *** Dung Viện.
Sau khi Lương Ngọc Dung rời đi, Ngụy La đến gian phòng của Ngụy Thường Dẫn.
Trong phòng, Ngụy Thường Dẫn ngồi ở bàn tròn bằng gỗ tử đàn chạm khắc hoa văn tinh xảo. Trước mặt hắn là hai túi mứt, một túi là bí đao mềm, một túi là mứt hải đường. Hắn rũ mắt, ngón tay thon dài đặt trên xe lăn gỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngụy La đứng ở cửa một hồi lâu mà Ngụy Thường Dẫn cũng không phát hiện ra.
Ngụy La gõ gõ lên Trực Linh môn, lúc này hắn mới ngẩng đầu, cười cười nói: “A La tới à”.
“Đại ca”. Ngụy La rất ít tới Dung Viện, bởi vì Lương Ngọc Dung, nàng tới nơi này thường xuyên hơn trước nhiều. Ngụy La nhìn túi mứt trên bàn, biết mà còn hỏi: “Đây là Ngọc Dung tặng đại ca sao? Đại ca nếm thử chưa, hương vị rất tốt”.
Ngụy Thường Dẫn nâng tay phải lên, đem mứt bí đao mềm đẩy tới trước mặt nàng, lại cười nói: “Ca ca mới nếm thử, nếu muội thích, liền cầm hết đi”.
Ngụy La vội vàng khua tay từ chối: “Đây là do Ngọc Dung tặng ca ca, nếu muội lấy đi nàng ấy nhất định tức giận, vẫn là Thường Dẫn ca ca tự mình ăn đi”.
Ngụy Thường Dẫn nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn cười xán lạn của Lương Ngọc Dung khi mang đồ tới tặng, nhịn không được mà cong cong khóe môi.
Ngụy La nhớ tới mục đích đến đây, ngồi đối diện hắn trên ghế đôn thêu ngũ sắc lấp lánh bằng gỗ tử đàn, ngẩng đầu, do dự rất lâu, nhịn không được hỏi: “Thường Dẫn ca ca, huynh cảm thấy Ngọc Dung là cô nương thế nào?”
Câu hỏi này có chút đột ngột, Ngụy Thường Dẫn hơi kinh ngạc, không trả lời.
“Ngọc Dung từ nhỏ đối với ai cũng nhiệt tình, tâm địa lương thiện, là một cô nương tốt. Những điều này không cần muội nói, Thường Dẫn ca ca khẳng định cũng nhìn ra được”. Ngụy La không quanh co lòng vòng, khai môn kiến địa nói: “Nhưng nàng ấy cũng là một người cứng đầu, chưa đụng vào tường thì còn chưa quay đầu. Nàng ấy quá thân cận với Thường Dẫn ca ca, khó tránh sẽ khiến người ta bàn tán, muội là tỷ muội tốt của nàng ấy, lúc nào cũng muốn tốt cho nàng ấy. Thường Dẫn ca ca nếu thật sự không có ý gì khác với nàng ấy, vậy không nên lui tới nữa”.
Ngụy Thường Dẫn không tự chủ nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, con người đen láy, nhìn không ra tâm tình. Hắn lúc nào cũng mang bộ dáng đạm mạc, cuối cùng trong mắt cũng lộ ra một chút bối rối, trầm mặc rất lâu cũng không biết nên trả lời Ngụy La thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-222.html.]
Hắn sớm biết người như hắn không thể lấy bất kỳ ai, cho dù lấy ai cũng là lãng phí. Chính vì như thế, hắn khép kín tình cảm của mình, đè nén bản thân, không cho phép động tâm với bất kỳ ai. Nhưng không nghĩ có một ngày, một tiểu cô nương mạnh mẽ xông tới, không quan tâm, không ngó ngàng cứ vậy liều mạng xông vào cuộc sống của hắn, đối với hắn nhiệt tình lại cẩn thận, hắn biết nàng là đồng tình với hắn, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm động.
Ngụy Thường Dẫn không kìm lòng được muốn tới gần nàng ấy, muốn hấp thu càng nhiều hơi ấm từ nàng ấy. Đáng tiếc, hắn quên mất mình chỉ là một kẻ tàn phế, không thể mang lại hạnh phúc cho người khác.
Ngụy Thường Dẫn trầm mặc rất lâu mới nói: “Được, từ nay ca ca sẽ không gặp nàng ấy nữa”.
Ngụy La vốn không phải muốn khiến Đại ca biết khó mà lui, nàng chỉ là muốn kích thích huynh ấy một chút thôi. Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu Thường Dẫn ca thích Ngọc Dung, tranh thủ đi không tốt sao. Cái gì mà sợ liên lụy với không liên lụy, hai bên lưỡng tình lương duyệt tình nguyện kết làm phu thê vốn là nên nâng đỡ lẫn nhau. Nếu huynh sợ liên lụy đến nàng ấy, vậy tích cực một chút, trị tốt thương tật ở chân là được!”.
Ngụy Thường Dẫn nhìn Ngụy La, có lẽ vì không đoán được nàng đổi giọng nhanh như vậy.
Ngụy La quay đầu, chậm chạp nói: “Lần trước ở Thiên Phật Tự, vị trụ trì Thanh Vọng kia không phải nói vết thương trên đùi có thể trị được sao, chỉ cần tìm đại phu tên là Phó Hành Vân là được…”
Ngụy Thường Dẫn cười nói: “Ca ca đã sai người tìm, vẫn không tìm được”. Ngụy La nghẹn họng, không nói được gì.
Cái gì nên nói nàng cũng nói rồi, trước khi đi chỉ để lại một liều thuốc mạnh: “Phụ mẫu Ngọc Dung đang thương lượng hôn sự cho nàng ấy, nếu Thường Dẫn ca ca không sớm hiểu rõ một chút, sau này cũng không có ai tặng điểm tâm và mứt cho huynh đâu”. Nói xong, nàng nhìn thoáng qua mứt bí đao trên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Thường Dẫn ngồi trên xe lăn nhìn Ngụy La đi xa, thân thể ngửa ra sau, mệt mỏi tựa người lên xe lăn gỗ, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
*** *** ***
Cửa Phủ Anh Quốc Công.
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy nắp xanh dừng ở trước cửa hẻm nhỏ.
Khương Diệu Lan mặc xiêm y trắng thêu hoa ngọc lan, bên ngoài khoác áo choàng bằng hồ ly, bà nhìn phủ đệ quen thuộc trong trí nhớ, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Bà từng ở đây trải qua vài mùa xuân thu, còn sinh ra một đôi long phượng thai trắng trẻo đáng yêu. Lúc bà kiên quyết ra đi, chưa bao giờ nghĩ sẽ trở lại nơi này.
Bây giờ bà chẳng qua mới vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ một lần, liền nhịn không được mà quay về đây.
Mười lăm năm, A La và Thường Hoằng đều đã trưởng thành rồi. Lúc trước trăm cay nghìn đắng để bọn nhỏ lại mà rời đi, bọn nó còn nhỏ xíu, giống như đụng vào liền vỡ. Bây giờ A La đã là một đại cô nương, Thường Hoằng cũng là nam nhi bảy thước… Bọn họ có lẽ đã sớm quên mẫu thân ruột thịt của mình.
Khương Diệu Lan ngồi trong xe ngựa nhìn chốc lát, cuối cùng xoay người nói với thị nữ: “Đi thôi, chúng ta trở về quán trọ”.
Thị nữ không hiểu dụng ý của bà, đi qua nhiều chỗ như vậy, chẳng lẽ chỉ vì đứng nhìn? Mặc dù rất tò mò, nhưng thị nữ cũng không hỏi nhiều.
Thị nữ nhấc rèm vải lên, vừa muốn thỉnh Khương Diệu Lan vào xe ngựa, liền thấy ở cửa Phủ Anh Quốc Công có một người đi ra, thần thái hoảng loạn, bước chân vội vàng. Ngụy Côn mặc áo bào dệt kim tối màu, nghe người gác cổng nói bên ngoài có một người, bộ dáng miêu tả rất giống Khương Diệu Lan, ông lập tức bỏ việc trong tay, ngay cả giày cũng không kịp đổi liền vội vội vàng vàng đi ra đây.
Ngụy Côn đứng ở cửa, nhìn nữ nhân che mặt trên chiếc xe ngựa, trái tim trong n.g.ự.c đập liên hồi. Ông sợ mình nhìn lầm, lại sợ chỉ cần chớp mắt một cái, nàng sẽ biết mất không thấy đâu.
Khương Diệu Lan cũng nhìn thấy ông, kinh ngạc đứng trên xe ngựa, bà cũng không quay đầu lại, khom lưng đi vào trong xe.
Xe ngựa không chờ Ngụy Côn, phu xe giơ cao roi quất ngựa muốn lên đường.
Ngụy Côn hoàn hồn, cất bước chạy nhanh tới, áo bào bay bay, lúc này ông cũng chẳng quan tâm mặt mũi hay thân phận, chỉ muốn cản bà lại, nhất định phải ngăn bà lại! Cuối cùng ông cũng đuổi kịp xe ngựa, liều lĩnh dừng lại phía trước tuấn mã: “Đứng lại!”.
Phu xe sợ đụng phải người, vội vàng nắm chặt dây cương dừng xe, bất mãn trách mắng: “Ngươi không muốn sống nữa phải không?”
Ngụy Côn căn bản không để ý, ánh mắt nhìn chằm chằm rèm che đã hạ xuống, trong mắt có khẩn cầu, thanh âm run rẩy nói: “Đừng đi… Cầu nàng, đừng đi, để ta nhìn nàng”.