TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 217
Cập nhật lúc: 2025-02-13 14:29:53
Lượt xem: 87
Ai vậy chứ?
Ngụy La che mũi, buồn bực nghĩ. Lúc này mọi người đều đang dự tiệc ở Dung Hoa Điện, đáng lẽ không có ai tới nơi này mới đúng. Nàng nhìn thấy người này mặc Hồ phục, tướng mạo cũng không giống với người Trung Nguyên, lại nghĩ tới các nhân vật chính của cung yến ngày hôm nay, Ngụy La lờ mờ có thể đoán được thân phận của người này.
Có thể tự do đi lại trong lúc cung yến, lại trẻ tuổi, hẳn là Tứ Hoàng tử Ổ Nhung?
Nghĩ đến đây, Ngụy La nhất thời có chút do dự, nàng không biết là nên đứng dậy hành lễ, hay nên giả bộ không biết thân phận của hắn ta, tiếp tục ngồi đây. Hơn nữa, nàng không thích ánh mắt người này, quá lộ liễu, không biết thu liễm, hệt như dã thú ăn thịt người.
Cuối cùng Ngụy La quyết định coi như không biết hắn là ai, nàng lấy khăn lụa ra, ngẩng đầu lau đi m.á.u mũi. Động tác thuần thục lại lạnh nhạt, một chút bối rối cũng không có.
Mặc Sĩ Chân ung dung nhìn nàng, lần đầu tiên hắn ta gặp gỡ một nữ nhân dưới tình huống thế này. Đối phương chảy m.á.u mũi, bộ dáng chật vật đáng thương, vậy mà hắn ta lại thấy có chút đáng yêu.
Nữ nhân này đẹp hơn hẳn cơ vũ trong Dung Hoa Điện, tóc đen da trắng, mắt ngọc mày ngài, gương mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay tinh xảo lung linh. Đôi môi hồng phấn càng xinh đẹp động lòng. Trong mắt Mặc Sĩ Chân xẹt qua một chút kinh diễm, hóa ra nữ tử Trung Nguyên đều đẹp vậy sao? Chỉ nhìn thôi liền khiến hắn ta có khát vọng chiếm lấy.
Quan hệ giữa nàng và Triệu Giới là thế nào? Triệu Giới là người lãnh đạm bạc tình, lúc đối mặt với nàng lại có chút sốt ruột. Xem ra là một người vô cùng quan trọng với Triệu Giới, ngẫm lại cũng đúng thôi, tiểu mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, ai nhìn mà không muốn thương yêu?
Mặc Sĩ Chân tính mở miệng, đã thấy tiểu cô nương hướng về phía hắn mà kêu lên: “Đại ca ca”.
Triệu Giới từ phía sau Mặc Sĩ Chân đi tới, hàng mi cau lại, thần sắc không tốt chút nào. Hắn không chào hỏi Mặc Sĩ Chân, ngồi xuống bên cạnh Ngụy La, đem khăn tay thấm nước lạnh xoa lên trán nàng: “Sao lại ngồi dậy?”
Ngụy La lại lần nữa nằm xuống, cầm lấy tay áo hắn nói: “Lúc nãy muội cho rằng ca ca trở lại”.
Triệu Giới trầm mặc, nghiêng đầu nhìn về phía sau, lạnh giọng hỏi: “Sao Tứ hoàng tử lại ở chỗ này?” Mặc Sĩ Chân nhìn đủ rồi, cuối cùng cũng tới phiên hắn ta xuất hiện. Hắn ta khí định thần nhàn tới gần, nghiêng người dựa lên cột trụ sơn vàng khắc rồng, ánh mắt đầy ý tứ nhìn Ngụy La và Triệu Giới, lại cười cười nói: “Bản vương thấy Tĩnh Vương điện hạ vội vội vàng vàng, còn tưởng ngươi sợ thua trong trận thi đấu cưỡi ngựa b.ắ.n tên lần này nên mới tới đây khuyên nhủ. Không nghĩ tới là bản vương hiểu sai ý, quấy nhiễu chuyện tốt của Tĩnh Vương”. Nói xong, hắn ta xoay người, hỏi Ngụy La: “Không biết vị này là?”
Không thể không nói, những lời này của Mặc Sĩ Chân thật cuồng vọng, giống như hắn ta chắc chắn là mình sẽ thắng vậy. Hắn ta khuyên nhủ gì chứ, rõ ràng là tới khiêu khích.
Triệu Giới mặt không đổi sắc, đôi mắt phượng không có chút gợn sóng nào, không có bất kỳ phản ứng gì với lời nói của hắn ta.
Miệng nói vài lời hùng hổ ai làm chẳng được? Thời khắc mấu chốt vẫn là phải dựa vào bản lĩnh thật sự. Triệu Giới khinh thường không thèm chấp nhặt với loại người này, cuối cùng ai thắng ai thua, ở trận đấu liền có thể thấy rõ.
Triệu Giới không để ý tới sự khiêu khích của Mặc Sĩ Chân, nhưng không có nghĩa sẽ để hắn ta không kiêng nể gì mà ngắm nhìn Ngụy La. Triệu Giới nói: “Tứ hoàng tử có hứng thú với Vương phi của bản vương sao?”
Mặc Sĩ Chân nghe vậy liền có chút kinh ngạc.
Hắn ta nghe nói Nhị Hoàng tử Đại Lương Tĩnh Vương còn chưa thành gia, một mình cô đơn, sao nhanh như vậy đã có Vương phi rồi? Hơn nữa tiểu cô nương kia nhìn không lớn lắm, nhiều nhất mới mười bốn, mười lăm, Triệu Giới nói thế nào cũng hai lăm rồi, đây không phải là trâu già gặm cỏ non sao? Hay là người Hán đều thích như thế?
Mặc Sĩ Chân vừa nghĩ, lại vừa ở một bên làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ôm quyền nói: “Hóa ra là Tĩnh Vương phi, thứ cho bản vương thất lễ”.
Ngụy La không có phản ứng gì.
Không lâu sau, Triệu Lưu Ly và thái y chạy tới, thái y để hòm thuốc xuống, nhìn nhìn Ngụy La xem xét tình hình. May là lúc này m.á.u mũi đã chảy ít lại, không lợi hại như lúc đầu. Thái y lấy mấy khối băng xoa lên trán nàng, lại dùng ít bông để vào miệng nàng, muốn nàng cắn giữa răng. Một lát sau, m.á.u mũi cũng không chảy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-217.html.]
Thái y vừa thu dọn đồ đạc vừa dặn dò: “Thân thể Tứ tiểu thư không cần đại bổ, sau này vẫn nên dùng ít mấy loại như long nhãn thì tốt hơn”.
Ngụy La hậm hực gật đầu.
Triệu Lưu Ly ngồi bên cạnh nàng, áy náy lau vết m.á.u trên cằm Ngụy La, nói xin lỗi: “A La, đều tại ta… Nếu ta biết rõ ngươi không chịu nổi bổ dưỡng như vậy nhất định không để ngươi uống thang thuốc kia”.
Dù sao cũng qua rồi, Ngụy La cũng không có ý trách Triệu Lưu Ly, nàng ấy cũng là có ý tốt. Hôm nay Ngụy La chảy không ít máu, chẳng có chút tinh thần nào, yếu ớt nói: “Được rồi, chỉ cần ngươi đừng bổ m.á.u cho ta nữa là được”.
Triệu Lưu Ly thật sự đang có ý này, nàng vừa rồi còn nghĩ muốn đưa cho Ngụy La chút thức ăn bổ máu. Nghe Ngụy La nói vậy, liền có chút chột dạ. Cho dù là như vậy, Lưu Ly vẫn bí mật kêu cung nữ bỏ không ít hà thủ ô, đảng sâm… lặng lẽ bỏ vào xe ngựa Phủ Anh Quốc Công, chờ Ngụy La phát hiện thì đã muộn rồi.
**** *** ***
Động tĩnh ở Tân Nhạn Lâu kinh động không ít người, chốc lát sau Ngụy Thường Hoằng và Lương Ngọc Dung đều chạy tới.
Lương Ngọc Dung vốn rất lo lắng, thấy Ngụy La không việc gì cũng yên lòng hơn một chút.
Lúc này cung yến còn chưa kết thúc, Ngụy La không thể trở về, Triệu Lưu Ly liền kêu người dọn dẹp thiên điện của Thần Hoa Điện cho nàng nghỉ ngơi. Ngụy Thường Hoằng tự mình ôm Ngụy La tới thiên điện, cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn gấm lên: “A La, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa cung yến kết thúc đệ sẽ tới gọi tỷ”.
Ngụy La nhẹ nhàng ừ một tiếng, mắt khép lại.
Trong lòng Ngụy Thường Hoằng còn không yên tâm, vì thế hắn ở một bên coi chừng an toàn cho Ngụy La, một tấc cũng không rời. Ngay cả Triệu Lưu Ly muốn gặp Ngụy La cũng không được, đừng nói là Triệu Giới.
Ngụy Thường Hoằng ngồi ở tú đôn bằng gỗ tử đàn bên cạnh giường, nhìn ngó xung quanh.
Không lâu sau có một cung nhân mặc xiêm y màu đỏ tía đi vào, hành lễ với Ngụy Thường Hoằng nói: “Ngụy Lục công tử, Quốc Công Gia có việc tìm ngài, xin ngài đi Dung Hoa Điện một chuyến”.
Ngụy Thường Hoằng hỏi: “Là chuyện gì?” Cung nhân lắc đầu, tỏ ý không biết.
Ngụy Thường Hoằng chỉ có thể đứng dậy, dịch góc chăn cho Ngụy La rồi mới rời đi.
Thường Hoằng mới vừa rời đi, Triệu Giới đứng ở đằng sau tấm bình phong bằng gỗ hoa lê khắc hoa văn chim khách đậu trên cành, hắn đang muốn đi ra nhìn nàng một chút, không ngờ có người động tác còn nhanh hơn hắn.
Cao Đan Dương đã thay xiêm y, cũng không rời khỏi hoàng cung, mà lưu lại nghỉ ngơi ở Khánh Hi Cung. Nàng ta là cháu gái bên ngoại của Trần Hoàng Hậu, bình thường cũng hay nghỉ ngơi ở Khánh Hi Cung, cung nhân ở đây tập mãi thành quen, sẽ không nói gì. Cao Đan Dương biết Ngụy La cũng ở đây, không áp chế được xúc động trong lòng, cuối cùng vẫn tới.
Cao Đan Dương đứng bên cạnh giường, nhìn người đang ngủ trên giường, tiểu cô nương với vẻ mặt bình thản, trong lòng nàng ta dâng lên muôn vàn khổ sở. Dựa vào cái gì Ngụy La có thể thuận lợi có nhiều thứ như vậy? Dựa vào cái gì có thể cướp đồ của nàng ta? Ngay cả dì của nàng ta là Hoàng Hậu vốn yêu thương nàng ta bây giờ cũng thiên vị Ngụy La.
Cao Đan Dương thật hi vọng Ngụy La chưa từng xuất hiện trên đời.
Một khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, liền không cách nào áp chế nỗi. Cao Đan Dương giơ hai tay lên, đặt bên cổ Ngụy La, kìm lòng không được từ từ bóp lại. Ánh mắt nàng ta vô cùng phức tạp, vừa oán giận lại vừa bi thương, giống như làm như vậy là bất đắc dĩ, lại như là có nỗi khổ tâm.
Triệu Giới đứng sau bình phong thấy một màn như vậy, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống. Hắn muốn lớn tiếng quát lên, chỉ có điều tiểu cô nương đang nhắm mắt nằm trên giường lại không báo trước mở miệng hỏi: “Cao tỷ tỷ, muội c.h.ế.t rồi có ích gì với tỷ không?”