TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-02-13 14:19:03
Lượt xem: 77

Cũng may Sùng Trinh hoàng Đế không chấp nhặt với hắn, cười ha hả: “Lời của Tứ hoàng tử khiến trẫm nhớ tới một câu nói”.

Mặc Sĩ Chân cau mày: “Mời bệ hạ nói”.

Sùng Trinh Hoàng đế có thâm ý khác: “Ý của Túy Ông không phải ở rượu”. Hắn ta thấp giọng cười một tiếng, chẳng nói đúng sai.

Triệu Giới ngồi ở đối diện bất động thanh sắc, rũ mắt vuốt vuốt chén rượu làm bằng sừng tê giác khắc hoa sen, vẽ hình long phượng trong tay, trên môi gợi lên nụ cười nửa thật nửa giả.

Sùng Trinh Hoàng Đế không nhiều lời, vỗ vỗ tay ý bảo vũ cơ đi ra.

Không lâu sau, những vũ nữ mặc đồ đỏ thêu bách điệp vờn hoa nối đuôi nhau từ ngoài điện đi vào. Trên eo các nàng buộc một dây tua rua dài màu vàng có gắn hoa, choàng một dải tơ lụa trên khủy tay, đầu búi Song Hoàn Vọng Tiên Kế. Một đám người thân dáng nhẹ nhàng, dương liễu eo thon, ở giữa điện xoay vòng khoe eo, bàn tay trắng nõn giơ lên hòa với tiếng đàn tỳ bà tung tăng nhảy múa.

Cô nương người Hán quả thật không giống với Ổ Nhung, người Ổ Nhung sinh trưởng trên thảo nguyên, tính cách phóng khoáng, thân hình cũng tương đối cao lớn, cô nương làm việc nhà nhiều năm phơi nắng, làn da phần lớn là màu lúa mạch, ngẫu nhiên cũng có một hai người có màu da nhạt hơn, cũng coi như là trắng, căn bản không cách nào so được với cô nương người Hán. Nữ nhân tộc Hán nhu nhược kiều vũ, thân mình nhỏ nhắn lả lướt, mềm mại không tin được, hơn nữa các nàng dưỡng ở khuê phòng, làn da nhẵn nhụi, tính cách hờn dỗi đáng yêu, giơ tay nhấc chân đều có phong thái.

Mặc Sĩ Chân còn chưa thấy qua nữ nhân người Hán, không biết có mùi vị gì, phải là thập phần tiêu hồn thực cốt mới đúng.

Hắn ta chống cằm, có chút hăng hái nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng nghĩ tới chuyện kiều diễm, trên mặt lại không hiện lên chút tươi cười nào.

*** *** ***

Hoàng Đế hai nước tụ lại một chỗ, ngoại trừ thương lượng chuyện giao hảo, còn có thể ganh đua so sánh. So về lãnh thổ, so dân chúng, so đại thần… Đương nhiên, còn có so nhi tử.

Mặc Sĩ Vũ tán dương nhi tử của mình xuất sắc ưu tú, không ai sánh bằng. Sùng Trinh Hoàng Đế cười không cho là đúng, một vị thần tử trong đó nhịn không được đứng lên nói: “Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử của Đại Lương cũng là nhân trung long phượng, thân thủ tráng kiện, tất nhiên không thua gì hoàng tử Ổ Nhung”.

Mặc Sĩ Chân nghe vậy liền nhìn về phía đối diện, căn bản không đem Triệu Chương để vào mắt, lại nhìn chằm chằm Triệu Giới không tha.

Tâm tình của Ổ Nhung Hoàng đế đối với Triệu Giới vô cùng phức tạp, ông vừa sợ hãi, lại vừa không phục. Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Ổ Nhung không có ai có thể so với Triệu Giới sao? Nếu có thể hòa một ván, về sau gặp lại Triệu Giới, ông cũng không còn bóng ma trong lòng. Tâm niệm vừa động, Ổ Nhung Hoàng Đế đề nghị: “Nếu đã như vậy, không bằng cho bọn họ tỷ thí? Cho dù là b.ắ.n cung hay cưỡi ngựa, Chân Nhi đều không phải là nói chơi”.

Mặc Sĩ Vũ đã mở miệng, Sùng Trinh Hoàng Đế tất nhiên không có đạo lý từ chối. Huống gì ông ta cũng có lòng tin với hai nhi tử, cũng muốn bọn họ thay ông giành vẻ vang. Suy nghĩ một chút, lại gật đầu nói: “Nếu như vậy, không bằng trẫm mở một buổi thi đấu cưỡi ngựa b.ắ.n cung, xem ai có thể giành quán quân?”

Mặc Sĩ Vũ không nghĩ nhiều, gật đầu nói được.

Từ đầu tới cuối Triệu Giới không nói một lời, Sùng Trinh Hoàng Đế quyết định rồi, hắn không có chút sợ hãi gợn sóng nào, lên tiếng: “Nhi thần nghe theo phụ hoàng an bài”.

Triệu Chương cũng đứng lên bày tỏ thái độ.

Sùng Trinh Hoàng Đế nhìn hai người, hài lòng gật gật đầu.

Cung yến coi như được tiến hành thuận lợi, không khí hòa hợp, nâng ly cạn chén, bất tri bất giác liền qua một canh giờ.

Triệu Giới đối với những việc như vậy không có chút hứng thú nào, vũ nữ eo m.ô.n.g xinh đẹp lắc lư trước mặt hắn không thèm nhìn lấy một cái. Toàn bộ quá trình hắn đều lơ đãng không tập trung, hắn có thể nghĩ cái gì chứ? Không phải là nghĩ tới tiểu cô nương ở thiên điện cách vách đó sao.

Vài ngày rồi hắn không gặp nàng, lát nữa nhất định không thể để nàng đi về trước.

Hắn đang nghĩ ngợi thì một vị cung nhân mặc xiêm y màu xanh đậm đi tới bên cạnh, kề sát vào tai hắn, thấp giọng nói vài câu, lông mày Triệu Giới nhíu lại, nắm chặt chén trà trong tay. Sau khi cung nhân kia rời đi không bao lâu, hắn đứng dậy cáo từ với Sùng Trinh Hoàng Đế: “Nhi thần xin phép rời đi một lát”.

Sùng Trinh Hoàng Đế cho rằng Triệu Giới có nhu cầu cấp bách, liền không hỏi nhiều cho hắn ra ngoài. Ngược lại Mặc Sĩ Chân lại mở to mắt nhìn quét qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-216.html.]

*** *** ***

Ra khỏi Dung Hoa Điện, Triệu Giới sải bước đến dưới Tân Nhạn Lâu cạnh Thái Dịch Trì.

Dưới ánh trăng m.ô.n.g lung trước lầu, có một tiểu cô nương mặc áo thanh la màu vàng nhạt phối với váy màu thạch lựu, buổi chiều hơi lạnh, bên ngoài nàng ấy có khoác áo choàng màu hồng phấn bằng lông vũ, bên trên có thêu hoa văn mẫu đơn viền kim tuyến. Nàng ấy vẫn liên tục che miệng, ngẩng đầu, bên cạnh không có ai, chẳng biết sao thoạt nhìn có chút đáng thương.

Triệu Giới tiến lên, cởi áo choàng của mình khoác lên người nàng, vô thức hỏi: “Sao chỉ có mình muội, nhà hoàn đâu?”

Ngụy La chớp chớp mắt, cho dù hắn đến trước mặt nàng, nàng cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ đảo tròn mắt, im lặng nhìn hắn. Lúc này Triệu Giới mới phát hiện Ngụy La có chỗ kỳ lạ, giơ tay lên cầm lấy tay nàng mở ra: “Che miệng làm gì, đau răng sao?”

Nói xong, hắn mượn ánh sáng yếu ớt từ Tân Nhạn Lâu phía trước, thấy rõ mặt nàng, vẻ mặt cứng đờ.

Thì ra Ngụy La không phải che miệng, mà là che mũi! Mũi nàng chảy máu, đến bây giờ còn chưa ngừng, m.á.u tươi loạn thất bát tao chảy xuống cả nửa gương mặt nhỏ, thoạt nhìn có chút dọa người. Đồng tử Triệu Giới co rụt, hiển nhiên bị chấn kinh không ít, vội vàng lấy khăn tay trên người thay nàng lau máu: “Sao lại thế này?

Đang yên lành sao lại chảy m.á.u mũi?”

Ngụy La vô cùng buồn bực, thì thầm nói, vừa bất đắc dĩ vừa ủy khuất: ”Lưu Ly nói muội khí huyết kém, buộc muội uống một chén thuốc bổ táo đỏ và long nhãn”.

Trước kia nàng chưa từng bị như vậy, không biết có phải vì thang thuốc kia quá bổ hay không, cho nên nàng vừa uống không lâu, trong mũi liền chảy máu. Triệu Lưu Ly hoảng sợ, gấp gáp tìm thái y lại bị nàng ngăn lại. Ngụy La vốn cho rằng chỉ là chuyện nhỏ, lát nữa là tốt thôi, ai biết được lâu như vậy mũi vẫn không ngừng chảy máu, chỉ có thể nói Kim Lũ báo lại với Triệu Lưu Ly một tiếng, thỉnh thái y tới xem.

Triệu Giới giúp nàng lau mũi, lau sạch sẽ rồi, lại liền có m.á.u chảy ra, giống như chảy hoài không dứt. Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, vẫn là tìm thái y tới.

Đến tột cùng nàng uống bao nhiêu thuốc bổ chứ?

Thân thể nhỏ như vậy có bao nhiêu m.á.u đâu? Không phải chảy m.á.u tới…luôn chứ?

Thái dương Triệu Giới run lên, thanh âm cũng lạnh hơn nhiều, dặn dò Chu Cảnh đang đứng ở chỗ tối: “Ngươi đi xem một chút bao giờ thái y tới, vì sao còn không qua đây?”

Chu Cảnh trong bóng tối đáp lại một tiếng, tiếng sột soạt vang lên, liền không thấy người đâu nữa.

Triệu Giới lại lần nữa giúp nàng lau sạch gương mặt nhỏ, đem nàng ôm tới tháp Lưu Ly trong Tân Nhạn Lâu. Hắn nghe nói dùng nước lạnh thoa lên trán sẽ cầm được máu, gần đó lại không có nước lạnh, bây giờ là cuối thu, nước trong Thái Dịch Trì cũng miễn cưỡng xem là lạnh rồi. Hắn lấy khăn tay, nói với Ngụy La: “A La ngoan, ở đây đợi ta, nằm yên, không nên lộn xộn”.

Ngụy La nghe lời gật đầu.

Triệu Giới liếc nhìn nàng, lúc này mới xoay người rời đi.

Ngụy La ỉu xìu nằm trên tháp, thầm nghĩ sau này không ăn long nhãn nữa… Nàng vốn rất tốt, bị Triệu Lưu Ly bắt uống hết một chén canh long nhãn, ngược lại không xong rồi. Nàng đổ nhiều máu, đầu óc lúc này có chút choáng váng, nhìn cái gì cũng thấy mơ hồ. Vì thế dứt khoát nhắm mắt, đợi Triệu Giới trở lại.

Nàng vừa nhắm mắt không lâu, liền nghe thấy có tiếng bước chân, bước chân trầm ổn, có chút giống của Triệu Giới.

Ngụy La tưởng Triệu Giới trở lại, mở mắt ra, ngồi dậy, ngữ điệu đáng thương nói: “Đại ca ca, đầu muội choáng…”

Ngụy La sững sờ, lập tức im lặng.

Người trước mắt không phải Triệu Giới! Hắn mặc Hồ phục, dung mạo sắc nét, đôi mắt nhìn nàng không chớp, vô cùng không có lễ phép. Ngụy La nhíu mày, vừa muốn mở miệng, liền thấy mũi nóng lên, m.á.u theo mũi chảy xuống rơi trên tháp Lưu Ly.

Loading...