TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-02-13 14:19:00
Lượt xem: 84

Cung yến còn chưa bắt đầu, mệnh phụ quý nữ đều đã tụ họp ở thiên điện bên cạnh Dung Hoa Điện.

Hoàng đế Ổ Nhung tới đây chỉ mang theo một hoàng tử, không mang theo nữ nhân, không khí trong thiên điện coi như hài hòa.

Nghe nói lần cung yến này, Trần Hoàng Hậu và Ninh Quý Phi đều ra mặt, đây là lần đầu tiên Ngụy La nhìn thấy Ninh Quý Phi. Mặc dù nàng thường ra vào cung, nhưng cũng chỉ lui tới chỗ Trần Hoàng Hậu và Triệu Lưu Ly, không quan hệ gì với Ninh Quý phi. Ngay cả Triệu Lâm Lang nàng cũng chỉ gặp qua vài lần. Trong thiên điện, chỉ thấy có một nữ nhân mặc áo nhu ngắn màu nguyệt sắc, váy lụa ngũ sắc viền kim tuyến lộng lẫy đứng cạnh tháp mỹ nhân làm bằng gỗ đàn hương đỏ; đầu búi kiểu Lăng Vân Kế , cài nghiêng một cái quạt nhỏ làm bằng bạch ngọc, phía dưới quạt còn được thắt bông tua rua bằng hồng ngọc, quả nhiên là chu hoàn thúy nhiễu, phú quý hoa lệ. Có lẽ bà chính là mẫu phi của Ngũ Hoàng Tử Triệu Chương và Thất Công Chúa Triệu Lâm Lang – Ninh Quý Phi.

Ngược lại, cách ăn mặc của Trần Hoàng Hậu không diễm lệ như vậy, nhưng lại mang vẻ đẹp đoan trang khí khái. Trần Hoàng Hậu mặc xiêm y màu xanh đậm, tay áo rộng thêu phượng hoàng và mẫu đơn, đầu búi kiểu Khuynh Kế , cài trâm thủy tinh và trâm ngọc bích tinh xảo. Bà trang điểm đơn giản, lười biếng ngồi dựa vào gối lớn trang trí hình hoa, thanh lịch tao nhã, mộc mạc thuần khiết, đúng là cảnh đẹp ý vui. Trần Hoàng Hậu vốn rất đẹp, nếu bàn về dung mạo, bà thậm chí còn đẹp hơn Ninh Quý Phi nhiều lần. Chỉ có điều bà không thích dùng nhiều những thứ son phấn lụa là, vì thế mà không rực rỡ diễm lệ như Ninh Quý phi.

Đây chính là sự khác biệt giữa chính thê và thiếp thất. Chính thê chủ trì đại cục, thiếp thất mới cần ăn mặc trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, giả vờ nịnh nọt. Ngụy La nhịn không được lại nghĩ, nếu nàng là Sùng Trinh Hoàng Đế, nhất định sẽ thích Trần Hoàng Hậu. Vừa có thể đánh trận, lại có thể lên được mặt bàn, so với người chỉ biết tô son điểm phấn mạnh hơn nhiều.

Ngụy La tiến lên hành lễ với Trần Hoàng Hậu, quỳ gối, cười cười lộ ra lúm đồng tiền dịu dàng, nói: “Thần nữ tham kiến Hoàng Hậu Nương Nương”. Nói xong, nàng ngừng lại, lại hướng về Ninh quý phi nói: “Tham kiến Quý phi nương nương”.

Trần Hoàng Hậu nhìn thấy Ngụy La thì thật cao hứng, kêu nàng lại gần, cẩn thận đánh giá một lượt: “A La tới đây, tới cho bản cung nhìn một chút. Sao lại gầy đi thế này? Có phải ăn không ngon không?”

Nói ra thì đây là lần đầu tiên Ngụy La gặp lại Trần Hoàng Hậu sau khi đính hôn với Triệu Giới.

Trần Hoàng Hậu cuối cùng cũng an bài xong chung thân đại sự của nhi tử, giải quyết xong nỗi lo lớn trong lòng, bà vô cùng cảm kích Ngụy La, thái độ cũng thân thiết hơn nhiều so với trước đây. Vừa mới nhìn thấy nàng, để các quý nữ khác đều đứng một bên, Trần Hoàng Hậu lại gọi một mình Ngụy La tới gần, cùng nàng tán gẫu việc nhà câu được câu không.

Trần Hoàng Hậu quan sát tỉ mỉ gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy La một lần, quan tâm hỏi: “Có phải là chuẩn bị gả rất mệt mỏi không? Nếu còn thiếu thứ gì cứ nói với bản cung, bản cung bảo Trường Sinh đi chuẩn bị…” Nói được một nửa bà ngừng lại, bỗng nhiên bật cười: “Ta lại hồ đồ, Trường Sinh căn bản không cần bản cung chỉ điểm, tự hắn cũng làm xong hết mọi việc rồi”.

Ngụy La không nghĩ Trần Hoàng Hậu lại công khai nói những thứ này, nét cười trên mặt nàng ngưng lại, thay vào đó là vẻ mặt lúng túng. Nàng đón ánh mắt ái muội của Triệu Lưu Ly và Ninh Quý Phi, lên tiếng phủ nhận: “Không phải đâu, đa tạ Hoàng Hậu Nương Nương quan tâm…”

Nàng gầy chỗ nào chứ? Sao Hoàng Hậu Nương Nương lại thấy thế? Ngụy La vô cùng nghi ngờ.

Đáng tiếc, Trần Hoàng Hậu nói tới hôn sự của Triệu Giới thì vô cùng cao hứng, căn bản không nghe thấy lời nói của nàng, thao thao bất tuyệt: “Vậy là con không biết rồi, Phủ Tĩnh Vương trước kia không có trang hoàng gì cả, chẳng chỗ nào ra hình ra dạng, có sân nhỏ cỏ cao tới nửa người rồi. Gần đây cuối cùng hắn cũng biết nghĩ, cho người tu sửa sân viện. Bản cung nghe nói nó đem tiền viện, hậu viện đều tu sửa một lượt, trong phòng cũng trang hoàng lại lần nữa, cũng coi như ra hình ra dáng”.

Ngụy La có chút quẫn bách, không biết nên nói gì cho phải, nàng dứt khoát cúi đầu, làm bộ nghe không hiểu, nghiêm túc uống trà.

Đúng lúc này, phía dưới bỗng nhiên truyền tới thanh âm vô cùng chói tai, “Choang” một tiếng, giống như tiếng đồ sứ rơi trên mặt đất.

Mọi người rối rít nhìn theo, chỉ thấy Cao Đan Dương sắc mặt tái nhợt đứng sau bàn vuông sơn đen mạ vàng khảm trai, nàng ta hướng về Trần Hoàng Hậu khom người hành lễ, ủy khuất giải thích: “Đều tại cháu nhất thời trượt tay, khiến dì chê cười…”

Trần Hoàng Hậu nhíu mày, bà có thể không hiểu trong lòng nàng ấy nghĩ gì sao. Trượt tay chỗ nào chứ, rõ ràng là nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, bị kích thích. Nói thật, trong lòng Trần Hoàng Hậu đối với Cao Đan Dương có chút áy náy, dù sao bà cũng làm trễ nãi nàng ấy, cuối cùng cái gì cũng không thể làm cho nàng. Nhưng bà vẫn có chút tức giận nàng ấy cố chấp, bà đã nói rất rõ ràng, chỉ cần nàng nguyện ý, bà lúc nào cũng có thể vì nàng ấy tìm một hôn sự tốt. Nhưng Cao Đan Dương lại khư khư cố tình ngu muội mất khôn, không tận mắt nhìn thấy Triệu Giới thành thân thì chưa chịu từ bỏ.

Nhìn thấy thì đã sao chứ? Giống như hôm nay xấu hổ mất mặt sao? Tâm tình Trần Hoàng Hậu vô cùng phức tạp, cũng không trách cứ nàng ấy, chỉ nói: “Đi xuống thay xiêm y đi, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, liền nghỉ ngơi cho tốt, thân thể vẫn quan trọng hơn”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-215.html.]

Ngụ ý là thay xiêm y rồi không cần trở lại đây. Chính là uyển chuyển đuổi Cao Đan Dương về.

Cao Đan Dương cố nén nước mắt, khom người nói một tiếng “Vâng”, xoay người từ từ rời khỏi thiên điện.

Lúc rời đi, Cao Đan Dương cảm giác được mọi người xung quanh đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt thương hại. Cao Đan Dương không chịu nổi loại ánh mắt này, cố nén nước mắt, đi càng lúc càng nhanh.

*** *** ***

Sau khi khai tiệc, mọi người rối rít ngồi vào vị trí.

Nam nữ phân chỗ, Sùng Trinh Hoàng Đế khoản đãi chúng thần ở Dung Hoa Điện, Trần Hoàng Hậu ở thiên điện chiêu đãi quý nữ.

Sùng Trinh Hoàng Đế mặc y phục màu tím bầm thêu mười hai đoàn rồng, đầu đội mũ miện mười hai quan, mặc dù tuổi đã hơn bốn mươi nhưng dung mạo vẫn đẹp đẽ như trước, tư thế oai hùng, khí thế bừng bừng năm đó không hề suy giảm.

Đại thần trong triều chắp tay hành lễ, hô to vạn tuế, Sùng Trinh Hoàng Đế vung tay lên, mệnh cho mọi người ngồi xuống. Ánh mắt ông chuyển một cái, rơi trên người Hoàng Đế Ổ Nhung: “Mặc Sĩ huynh cũng ngồi đi”.

Mặc Sĩ Vũ – Hoàng đế Ổ Nhung mặc hồ phục màu đỏ tía, ông ta lớn tuổi hơn Sùng Trinh Hoàng Đế một chút, thân hình cao to, bên quai hàm có một vòng râu ria. Cho dù như vậy cũng không thể che hết ngũ quan tuấn mỹ cùng đôi mắt sâu và cái mũi cao của ông ta. Khó trách mọi người nói Ổ Nhung Hoàng Đế là “Lão hoàng đế”, để râu dài như vậy, có thể không già sao? Thật ra ông ta chỉ lớn hơn Sùng Trinh Hoàng Đế hai tuổi mà thôi.

Mặc Sĩ Vũ đặt tay lên n.g.ự.c trái thi lễ, tỏ vẻ cảm tạ với Sùng Trinh, rồi ngồi xuống sau kiều đầu án.

Một vị khác mặc hồ phục với tay áo bó màu lục, gọi là Mặc Sĩ Chân, chính là vị tứ hoàng tử cùng đi đến Đại Lương với Ổ Nhung Hoàng Đế. Hắn ta cao lớn rắn rỏi, ngang tàng bảy dặm, lại có sống mũi cao thẳng, gò má anh tuấn, ngũ quan thâm thúy. Có lẽ hàng năm sinh hoạt trên thảo nguyên, cả ngày trên cánh đồng bát ngát gió thổi đầy ánh nắng mặt trời, làn da có chút ngâm đen, cũng không có vẻ khó coi, ngược lại tăng thêm không ít khí khái và mùi vị nam nhân. Hắn ta theo Ổ Nhung hoàng đế, cùng ngồi sau đầu án, khiến đầu án đó nổi bật không ít.

Sùng Trinh Hoàng Đế vô cùng hiền hòa, bảo mọi người có thể bắt đầu dùng bữa.

Qua ba tuần rượu, Mặc Sĩ Chân nâng chén với Sùng Trinh Hoàng Đế, nói: “Nghe nói Trung Nguyên có ba thứ tốt, rượu tốt, người tốt, phong thủy tốt. Bây giờ tới Đại Lương mới thấy quả nhiên không tầm thường. Có điều bản vương chỉ mới thấy được rượu và phong thủy, “người” trong câu này lại chưa được thấy qua”.

Tiếng Trung Nguyên của Mặc Sĩ Chân không chuẩn, lại cố ý nhấn mạnh chữ “người” khiến người khác càng thêm khó nghe.

Tứ hoàng tử Ổ Nhung tính cách nóng nảy, lại có thói quen dùng nhiều âm mưu quỷ kế, rất được hoàng đế Ổ Nhung coi trọng. Nếu không thì vì sao lần này đi Trung Nguyên lại chỉ dẫn theo mình hắn. Nghe nói hắn ta năng lực trác đoàn, võ công cao cường, là dũng sĩ đệ nhất Ổ Nhung, là người tình trong mộng của hầu hết thiếu nữ Ổ Nhung. Nhưng tính tình hắn ta không tốt, hoa tâm lạm tình. Từ lúc khai trai năm mười bốn tuổi, cơ thiếp trong nhà đã có mười mấy người, chứ đừng nói tới những nữ nhân bao nuôi bên ngoài.

Bây giờ hắn ta vừa mở miệng đã nhắc tới nữ nhân, đại thần Đại Lương không tiện tỏ thái độ ngoài mặt, nhưng trong lòng đã âm thầm tức giận.

Tứ hoàng tử này, cũng không nhìn xem đây là nơi nào.

Loading...