TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-02-13 14:10:01
Lượt xem: 53

Chuyện xưa giữa Ổ Nhung và Đại Lương, nếu muốn nói tường tận sợ rằng ba ngày ba đêm cũng không nói hết.

Dân chúng Đại Lương khi nhắc tới người Ổ Nhung, ấn tượng đầu tiên chính là trời sinh tàn bạo, g.i.ế.c chóc bừa bãi. Bọn họ thường xâm lược biên giới Đại Lương, khiến dân chúng biên quan chịu đủ mọi hành hạ, cuộc sống khổ không thể tả, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Vì thế người Đại Lương chẳng có cảm tình gì với người Ổ Nhung, thậm chí mấy năm trước nếu trên đường có người mặc y phục Ổ Nhung, không cần hỏi nguyên nhân, cứ đánh trước rồi nói. Bây giờ quan hệ hai nước có chút hòa hoãn, tình huống như vậy cũng ít đi, nhưng thành kiến của dân chúng Đại Lương đối với Ổ Nhung là thâm căn cố đế, không thay đổi được.

Mười năm trước, Ổ Lương và Đại Nhung đánh nhau mấy trận, Ổ Nhung liên tiếp bị đánh bại mới chịu dần dần thu liễm, bỏ bớt thói kiêu căng. Lần thương vong nghiêm trọng nhất là khi Triệu Giới mười lăm tuổi dẫn binh xuất chinh. Triệu Giới giỏi về dụng binh, mưu kế giảo hoạt, lại hay thay đổi, bí hiểm khác thường, người thường vốn không đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì. Quân Ổ Nhung bại như núi đổ, chẳng còn sức đánh trả, không thể không lui quân về ba trăm dặm, tỏ ý bồi lỗi với Đại Lương, cũng bày tỏ sẽ không xâm chiếm lãnh thổ Đại Lương nữa.

Nghe nói sau trận chiến đó, hoàng đế Ổ Nhung khắc sâu ấn tượng với Triệu Giới, năm đó thật sự rất sợ hãi thiếu niên gần mười lăm tuổi này. Chỉ cần nghe tên hắn, liền nhịn không được toàn thân run rẩy. Bây giờ đã mấy năm trôi qua, uy danh Triệu Giới còn đó, chỉ không biết lão hoàng đế kia lúc nhìn thấy hắn sẽ phản ứng thế nào.

Ngụy La ngồi trong phòng Tứ phu nhân, vừa uống Đại Hồng Bào, vừa nghe Tần Thị kể mấy chuyện này, nàng nhịn không được có chút đắc ý.

Triệu Giới lợi hại như vậy, nàng đương nhiên cảm thấy tự hào.

Có điều nàng ngại biểu hiện ra ngoài, sợ Tứ phu nhân chê cười, đành làm bộ uống trà, che giấu khóe miệng đang nhếch lên.

Tần Thị đương nhiên thấy được tâm tư nhỏ này của Ngụy La, rót thêm cho nàng chén trà, vốn muốn trêu chọc nàng, bà lại nhớ tới gì đó, bộ dáng lo lắng: “A La, Tứ bá mẫu không biết con có thể gặp đúng người tốt không, chỉ là có một số việc mãi vẫn không thể yên tâm…”

Ngụy La cầm một miếng mứt bí đao trong khay đựng màu xanh viền hoa sen lên, cho vào miệng, chớp mắt nói: “Tứ bá mẫu có gì cứ nói thẳng”.

Những năm nay Tần Thị vì nàng làm những gì, Ngụy La đều nhớ rõ. Nàng không có mẫu thân, Tứ bá mẫu đem những chuyện mẫu thân nên làm đều làm cho nàng, thật tâm thật ý nghĩ cho nàng, cho dù Tần Thị có nói gì, Ngụy La cũng sẽ không có ý kiến.

Hàng mi Tần Thị nhíu thành một chỗ, ngẫm nghĩ rất lâu mới nói: “Bá mẫu nghe người ta nói, tâm tư Tĩnh Vương thâm trầm, phức tạp khó dò, ngay cả người Ổ Nhung trời sinh tàn bạo còn phải kiêng kỵ hắn vài phần, Tứ bá mẫu lo con gả đi…”

Tần Thị nói được một nửa lại không nói tiếp, Ngụy La nghe hiểu được ý của bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-213.html.]

Tần Thị coi như lựa lời uyển chuyển mà nói, thật ra bà muốn nói thẳng ra là Triệu Giới tàn nhẫn bạo ngược, lòng dạ độc ác. Bà lo Ngụy La gả đi sẽ bị Triệu Giới bắt nạt, nếu quan hệ hai người bất hòa, có tranh chấp gì, người thua thiệt nhất định là Ngụy La. Dù sao Triệu Giới cũng là nam nhân, lại hơn nàng chín tuổi, còn ở trong quân doanh tập võ, rèn luyện, muốn bắt nạt Ngụy La thật quá dễ dàng.

Có điều, Triệu Giới hắn đành lòng sao?

Ngụy La nhớ lúc ở trong xe ngựa nàng bị đau bụng, nàng gối lên chân hắn, rõ ràng cảm nhận được hắn có phản ứng, nhưng hắn không nói gì với nàng, vẫn luôn chịu đựng. Còn có lúc ở trên đường về phủ gặp Tống Huy, Ngụy La đứng bên cạnh Triệu Giới, nàng cảm thấy hơi thở của hắn thay đổi, nhưng hắn áp chế tức giận, không để nàng khó xử, mặc dù nhẫn nhịn tới sắc mặt âm trầm, nhưng cũng chỉ đưa nàng về nhà rồi nói một câu: “Không được nghĩ tới Tống Huy”. Triệu Giới suy nghĩ cho nàng như vậy, nam nhân yêu thương nàng như vậy, tạm thời Ngụy La tìm không ra người thứ hai.

Đáng tiếc những chuyện này nàng không thể nói với Tần Thị, Ngụy La suy nghĩ một chút, cười nói: “Tứ bá mẫu yên tâm, con đã nghe Lưu Ly nói qua, Triệu Giới mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng tâm địa rất tốt. Hơn nữa, ngài ấy cũng không bắt nạt nữ nhân…”

Thiên Cơ Công Chúa là muội muội của Triệu Giới, tất nhiên sẽ giúp Triệu Giới nói tốt. Tần Thị chẳng thấy được an ủi chút nào, bà còn muốn nói tiếp, nhưng thánh chỉ đều đã ban ra, cửa hôn sự này là ván đã đóng thuyền, nói nữa cũng không làm được gì. Tần Thị suy đi nghĩ lại, quyết định dạy Ngụy La một chút thuật dỗ chồng, ít nhất sau này khi nàng gả cho Triệu Giới rồi không tới mức tay chân luống cuống

*** *** ***

Trước cung yến một ngày, Nhị phòng Trúc Viên lại náo loạn.

Có thể khiến Nhị phu nhân và Nhị lão gia gây gổ chỉ có thể là Ngụy Bảo San. Trận cãi nhau trước Nhị phu nhân sau khi nghe mọi người khuyên bảo, không thèm chấp với Nhị lão gia, đợi Ngụy Bảo San đủ tuổi liền tùy tiện tìm một mối hôn sự mà đuổi ra ngoài, chuyện này cứ thế bỏ qua. Phu thê hai người mặc dù có sứt mẻ tình cảm, nhưng vẫn phải tiếp tục qua ngày.

Vậy lần này tại sao lại ầm ĩ?

Lúc Ngụy La và Tần Thị tới đó, mới đi tới cửa phòng, liền nghe giọng Nhị phu nhân truyền tới: “Cung yến là sự kiện thế nào? Người tới dự đều là quý phụ quý nữ ở Thịnh Kinh Thành, ông cho một cái ngoại thất nữ đến tham dự? Không phải là khiến Phủ Anh Quốc Công mất mặt sao?”

Tần Thị nhíu mày, hiển nhiên bà cho rằng lần này Nhị lão gia không đúng.

Nhị phu nhân vừa nói xong, Nhị lão gia Ngụy Thịnh liền cướp lời: “Cho nên ta đã thương lượng với phụ thân, sớm sửa lại tên cho Ngụy Bảo San, cho nàng vào gia phả Phủ Anh Quốc Công…”

Nhị phu nhân nghe vậy suýt nữa ngất đi vì tức giận.

Loading...