TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-02-13 10:30:47
Lượt xem: 41

Triệu Lưu Ly đưa túi thơm tới trước mặt bà, cười híp mắt hỏi: “Mùi thơm rất dễ chịu, mẫu hậu có muốn ngửi thử không?”

Trần Hoàng Hậu xua tay từ chối, bà nghĩ tới một chuyện khác, lại trầm ngâm hỏi: “Nghe nói lúc ở Tử Ngự Sơn trang, con có gặp mặt Tam công tử Phủ Định Quốc Công?”

Triệu Lưu Ly suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới người mà Trần Hoàng Hậu hỏi, không rõ có chuyện gì, chỉ có thể gật gật đầu.

Trần Hoàng Hậu lại hỏi: “Con còn nhớ rõ hắn không? Lúc nhỏ hai đứa thường chơi với nhau, hắn có cho con một cái chong chóng nhỏ, lúc đó con rất thích”.

Trần Hoàng Hậu không thích ra ngoài, thỉnh thoảng mới đi ngự hoa viên dạo một vòng, phần lớn thời gian đều ở Khánh Hi Cung. Bà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, yêu thích nhất là quan tâm tới hôn sự của nhi tử, nhi nữ nhà mình. Một Triệu Giới đã đủ khiến bà ưu sầu, thỉnh thoảng còn phải để dành tâm tư suy nghĩ cho Triệu Lưu Ly. Triệu Lưu Ly bình an vượt qua mười lăm tuổi, là chuyện may mắn nhất trong đời bà, vốn cũng không muốn gả nàng ra ngoài, tốt nhất có thể luôn giữ nàng bên cạnh, có thể ở gần mà chăm sóc nàng cả đời. Nhưng khuê nữ cũng đã trưởng thành, cuối cùng cũng phải xuất giá. Giống như trong nhân gian có câu: “Nữ đại bất trung lưu, lưu đến lưu đi giữ lại một số tiền cừu”. Bà không muốn Lưu Ly hận mình, cho dù không đành, cũng bắt đầu tìm kiếm cho nàng một mối hôn sự tốt.

Triệu Lưu Ly cúi đầu, sờ sờ túi thơm bên hông, lẩm bẩm nói: “Con không nhớ”.

Trần Hoàng Hậu không nản lòng vì những lời này, bà giống như cái máy hát, tiếp tục lải nhải: “Lần trước mẫu hậu có gặp qua Cao Tam công tử, không nghĩ tới nhiều năm không gặp, hắn trưởng thành đã có phong thái long chương phượng tư lắm rồi, là một thiếu niên thông minh nhanh nhẹn… Hắn vẫn còn nhớ con đó, nói về chuyện lúc hai đứa còn nhỏ rất thú vị, nhiều chuyện mẫu hậu đã quên, không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ…”

“Mẫu hậu” Triệu Lưu Ly lên tiếng cắt đứt lời Trần Hoàng Hậu, nàng cong môi nói: “Con không muốn nghe cái này, chúng ta đừng nói tới cái này được không?”

Nàng không phải đứa ngốc, tất nhiên biết rõ Trần Hoàng Hậu nói mấy lời này là có ý gì.

Nàng đã tới tuổi nghị hôn, tóm lại cũng phải xuất giá. Nhưng nàng không thể nói với mẫu hậu, nàng không thích Cao Tam công tử, cũng không thích người khác, chỉ thích Dương Chẩn ca ca.

Triệu Lưu Ly vô cùng buồn rầu.

*** *** ***

Thu ma ma ở một bên thay Triệu Lưu Ly giải vây.

Thu ma ma hành lễ bẩm báo: “Nương nương, Tĩnh Vương điện hạ tới thăm ngài”.

Trần Hoàng Hậu a một tiếng, quả nhiên lực chú ý bị hấp dẫn đi, nhìn ra ngoài điện. Không lâu sau, Triệu Giới mặc áo bào xanh đen thêu linh chi vàng từ ngoài bước vào, thắt lưng đeo đai ngọc, chân mang giày màu mực thêu kim văn, đến trước mặt Trần Hoàng Hậu liền hành lễ với bà: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-198.html.]

Trần Hoàng Hậu kêu hắn đứng dậy, lại nhìn một lượt đánh giá từ trên xuống dưới, tương đối tò mò: “Vì sao hôm nay lại mặc chỉn chu như vậy? Con muốn đi gặp ai sao?”

Triệu Giới ngồi xuống ghế khắc hoa hồng bên cạnh bà, cong môi, không nhanh không chậm nói: “Nhi thần vào cung, ngoại trừ bái kiến mẫu hậu còn có thể gặp ai chứ?”

Trần Hoàng Hậu không tin lời hắn, lạnh nhạt nói: “Con còn biết tới thăm ta sao? Không biết khoảng thời gian này con bận bịu cái gì, cũng không vào cung một chuyến, ta còn tưởng con quên mẫu hậu ta rồi”.

Triệu Giới đứng dậy, cười cười nói: “Nhi thần không dám”.

Mấy cuộn tranh trên giường La Hán còn chưa kịp thu lại, Triệu Giới ngẩng đầu liền nhìn thấy chúng. Bức họa thứ nhất là cháu gái của Lưu Thái Phó, tên là Lưu Oánh, lúc nãy Trần Hoàng Hậu còn nói nàng ta quá gầy.

Trên đó vẽ một thiếu nữ đứng dưới gốc cây liễu rũ trên bờ, mặc xiêm y màu xanh nhạt, cầm cành liễu trong tay, cười nhẹ nhàng yếu ớt. Bộ dáng lớn lên cũng đẹp mắt, có điều không đủ mượt mà, cảm giác toàn thân chỉ có xương cốt, không có chút mỹ cảm nào.

Trần Hoàng Hậu chú ý tới ánh mắt của hắn, men theo đó nhìn lại, bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện nghiêm túc này: “Vừa vặn hôm nay con ở đây, những bức họa này, con nhìn xem một chút, có hợp ý cô nương nào không? Nếu có liền nói cho bản cung, mẫu hậu giúp con lo liệu. Nếu không có, mẫu hậu lại kiếm cô nương khác cho con”.

Đây là hạ quyết tâm muốn bắt hắn thành thân!

Môi mỏng Triệu Giới khẽ cười, lần này phá lệ không từ chối, ngược lại tiếp nhận mấy bức họa kia, cầm trong tay, nghiêm túc xem xét tường tận.

Trần Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn hắn, vốn cho là Triệu Giới sẽ thấy bất mãn, bây giờ hắn lại thành thành thật thật đáp ứng, ngược lại khiến bà cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Triệu Giới sai người trình họa, hắn cầm bút tuyên nhỏ, mỗi bức họa đều xem qua, ở trên mỗi bức cũng đánh dấu một cái. Sau khi xem hết mười mấy bức, bức họa nào cũng bị đánh dấu giống nhau.

Trần Hoàng Hậu nhíu mày, đang muốn đặt câu hỏi, hắn lại để những bức họa kia xuống, đứng lên nói: “Bẩm mẫu hậu, những cô nương này, nhi thần không nhìn trúng ai cả”.

Trần Hoàng Hậu cảm giác mình mừng hụt rồi, bà còn tưởng hắn muốn xem thật, rõ ràng là đang từ chối mà! Trần Hoàng Hậu buồn bực vô cùng, cố ý hỏi ngược lại: “Vậy cô nương con hợp ý đâu?”

Triệu Giới thu mắt, mỉm cười: “Không có tranh ở đây”.

Chẳng lẽ thật sự có? Hai mắt Trần Hoàng Hậu sáng rực lên, vốn tưởng hắn nói câu kia là để lừa gạt bà, nhưng hình như không phải? Trần Hoàng Hậu không đợi được hỏi: “Là ai? Người ở đâu?”

Mắt phượng của Triệu Giới nhu hòa, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Ở Phủ Anh Quốc Công”.

Loading...