TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-02-13 07:38:44
Lượt xem: 88
Nàng ta cố ý giả làm Ngụy La, khiến hắn hiểu lầm, còn bỏ thêm huân hương thúc tình trong phòng! Lý Tụng hận không thể một chưởng đánh c.h.ế.t nàng ta, xong hết mọi chuyện.
Ngụy Tranh muốn đẩy tay hắn ra, nhưng khí lực nam nữ vốn dĩ cách biệt, nàng căn bản không lay chuyển được hắn ta. Nàng thở không nổi, gần như trợn tròn mắt: “Thả ta ra…”
Giờ khắc này, tâm nàng như tro tàn, trong đầu chỉ có hai chữ - - xong rồi.
*** *** ***
Ngụy La ngủ rất ngon, vùng núi mát mẻ, buổi tối lại có gió lùa qua cửa sổ, quả thật thoải mái khoan khoái hơn ở nhà nhiều.
Nàng tỉnh giấc từ sáng sớm, chọn bộ xiêm y đỏ nhạt thêu phù dung bằng kim sa, lại mặc váy lụa trắng, ngồi trước gương đồng bắt đầu chải tóc, rồi đi tới chậu đồng rửa mặt. Ngụy La mới vừa lau mặt xong, còn chưa kịp dùng điểm tâm, một nha hoàn từ bên ngoài vào, ấp úng nói với nàng: “Tứ tiểu thư, xin ngài… xin ngài đi qua một chuyến…”
Đúng là nha hoàn Ngân Lâu của Ngụy Tranh.
Ngụy La cầm khăn nhỏ lau lau bọt nước trên mặt, bình tĩnh hỏi: “Có việc gì?”
Ngân Lâu khó xử gật đầu, nhìn xung quanh một chút, đại khái là không muốn nói ra, chỉ nhỏ giọng nói: “Cầu xin Tứ tiểu thư đi cùng nô tỳ”.
Ngụy La khó mà tưởng tượng được Ngụy Tranh lại tìm nàng có việc, nàng đặt khăn nhỏ xuống, không nhanh không chậm đi tới: “Có việc gì? Nói cho rõ”.
Ngân Lâu tất nhiên không mở miệng được, sốt ruột tới mức muốn khóc, nàng ta “bịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Ngụy La.
Việc liên quan tới danh dự của Ngụy Tranh, nếu Ngụy Tranh xảy ra chuyện gì, một đứa nô tỳ như nàng ta cũng không có gì tốt.
Ngụy La kinh ngạc nhướng mày, thật sự hiếu kỳ rốt cuộc chuyện gì có thể khiến nô tỳ này sợ tới như vậy, liền đáp ứng cùng nàng ta đi một chuyến. Ngân Lâu một đường dẫn Ngụy La tới trước cửa phòng Ngụy Tranh, gian phòng đóng chặt, Ngụy La đẩy cửa vào, bên trong lạnh ngắt như tờ. Ngụy La đi vào trong, bên ngoài cũng không có gì lạ thường, vừa đi vào nội thất, lúc nhìn thấy hai người bên trong, nàng nhất thời dừng bước.
Ngụy Tranh mặc xiêm y màu vàng nhạt thêu hoa mai, mang giầy vải bồi ngồi trên giường, nàng ta cúi đầu, hai tay nắm chặt chăn trên giường, đầu ngón tay nắm tới trắng bệch.
Bên kia, Lý Tụng đứng cạnh cửa sổ, vẫn mặc cẩm bào xanh đen hôm qua, sắc mặt âm trầm, quanh người bao phủ một cỗ khí lạnh lẽo khiến người sợ hãi.
Ngụy La tái mặt, liếc mắt liền thấy vết hồng hồng ứ đọng trên cổ Ngụy Tranh, lại nghe được vẻ ái muội kiều diễm trong không khí, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nàng nhíu mày, cái gì cũng không hỏi, xoay người muốn đi ra ngoài.
Ngân Lâu gấp gáp ngăn nàng lại: “Tứ tiểu thư, ngài hãy làm chủ cho tiểu thư nô tỳ… cầu xin ngài đừng đi!”
Ngụy La quay đầu liếc nhìn Ngân Lâu một cái, ngữ khí không có gì thay đổi, nhưng lời nói lại rất tàn nhẫn: “Nàng ta đắm mình, làm nhục bản thân, ta có thể giúp gì? Có liên quan gì tới ta sao?”
Ngân Lâu không phản bác được, nghẹn không nói được lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-190.html.]
Ngụy Tranh ở phía sau nghe vậy, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Ngụy La, hốc mắt phiếm hồng, cố ý cắn răn nói: “Sao không liên quan tới ngươi? Hắn coi ta thành ngươi, mới đối với ta…”
Ngụy La quả thật dừng bước, xoay người nhìn Ngụy Tranh, lại nhìn Lý Tụng đứng bên cửa sổ. Ánh mắt nàng lộ vẻ chán ghét không chút che giấu, khiến tâm Lý Tụng như rơi xuống đáy cốc, đau nhức vô cùng, nhưng lại không muốn biểu hiện ra trước mặt nàng. Hắn cong môi trào phúng cười: “Là vì ta nhận sai người, hay là vì có người dùng tâm thuật bất chính? Đường đường là cô nương Phủ Anh Quốc Công, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi đó để bắt người, không sợ ta nói ra sao?”
Sắc mặt Ngụy Tranh trắng nhợt, trừng mắt nhìn Lý Tụng: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Rõ ràng là ngươi…”
Lý Tụng đi tới bên cạnh Ngụy Tranh, giơ tay lên. Ngụy Tranh cho rằng hắn lại muốn bóp c.h.ế.t nàng như lúc nãy, vô thức trốn sang bên cạnh. Nhưng hắn chỉ cúi người xuống, tìm một bình sứ trắng nhỏ ở dưới gối, cầm trên tay xoay xoay, vừa chán ghét vừa khinh miệt nhìn Ngụy Tranh: “Đây là cái gì? Ngươi không phải là không biết chứ?”
Ngụy Tranh cắn chặt răng, không trả lời.
Lý Tụng lùi về sau, nắm chặt bình sứ nhỏ, thiếu chút nữa bóp nát nó. Nhưng hắn không làm vậy, hắn ném bình sứ xuống dưới chân Ngụy La, cái gì cũng không nói.
Ngụy La khom lưng nhặt bình sứ lên, cầm trong tay nhìn nhìn, dưới đáy bình có ghi một chữ “Xuân”, nàng liền biết rõ là chuyện gì. Không nghĩ tới Ngụy Tranh sẽ làm ra chuyện như vậy, nàng ta không thể nào lại thích Lý Tụng, vậy vật này vốn dùng cho ai? Tống Huy sao? Nhìn kết quả bây giờ, rất có thể là Tống Huy rời đi, Lý Tụng không biết tại sao lại tới, trong lúc vô tình mắc bẫy của nàng ta, mới tạo thành cục diện này.
Ngụy Tranh thật khiến cho nàng mở rộng tầm mắt. Vốn cho rằng nàng ta chỉ ngu xuẩn, không ngờ còn bỉ ối hạ lưu như vậy.
Ngụy La chậm rãi nói: “Ta sẽ đem việc này nói cho phụ thân cùng tổ phụ tổ mẫu, bọn họ muốn xử trí ngươi như thế nào… Liền xem ý họ vậy”.
Nói xong, nàng xoay người đi ra khỏi phòng, quả nhiên một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn lại. Ngụy La vừa đi vừa dặn Kim Lũ: “Lập tức chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuống núi hồi phủ”.
Kim Lũ vội vàng vâng dạ.
Ngụy Tranh ngây ngốc ngồi trên giường, nghĩ tới phản ứng của Ngụy Côn và tổ phụ tổ mẫu khi biết chuyện này, nàng ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch.
Lý Tụng đứng im lặng rất lâu, cho tới khi người kia đi xa, hắn mới sải bước theo sau. Ngụy La đi cũng không nhanh lắm, hắn rất nhanh ở hành lang liền đuổi kịp, cản trước mặt nàng: “Chờ một chút”.
Ngụy La lui về sau nửa bước, mở mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Lý Tụng cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt kia đen nhánh thâm trầm, đem tất cả kiêu ngạo và bất tuân giấu đi. Rất lâu hắn mới thong thả cười, gần như tự mình cam chịu hỏi: “Ngươi không hỏi tại sao ta lại ở trong gian phòng đó?”
Ngụy La nhìn hắn, không nói lời nào.
Hắn khàn giọng nói: “Ta nghe nói ngươi bị bệnh, cho rằng đó là phòng của ngươi, nên mới vào thăm…” Hắn nhìn nàng, từng chữ từng chữ, tàn nhẫn nói: “Ngụy La, người ta muốn là ngươi”.
Sắc mặt Ngụy La liền thay đổi, cắn chặt môi phấn hồng, đưa tay lên dùng sức tát cho hắn một cái.