TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 187

Cập nhật lúc: 2025-02-13 07:12:23
Lượt xem: 70

Tống Huy bước chậm lại, cho là mình nghe lầm Ngụy Tranh muốn gặp hắn bây giờ?

Đầu hắn vô cùng choáng váng, hắn cũng chưa từng buông thả bản thân uống nhiều rượu như vậy, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, mãi một lúc lâu mới hiểu được nha hoàn đang nói cái gì. Tống Huy xoa xoa mi tâm, thanh âm trầm khàn: “A Tranh muội muội tìm ta có việc gì?”

Ngân Lâu liếc mắt một cái nhìn qua đình giữa hồ, người bên trong vẫn còn nâng ly cạn chén, căn bản không ai chú ý tới tình huống bên này. Bên cạnh Tống Huy cũng không có người hầu, nàng ta liền đánh bạo tiến lên dìu hắn: “Tiểu thư không nói, nhưng hình như có việc rất gấp. Tống thế tử theo nô tỳ đi qua một lát…”

Mặc dù Tống Huy uống nhiều rượu, nhưng không tới mức đi không nổi. Hắn phất tay đẩy nha hoàn ra, lảo đảo hai bước, miễn cưỡng đứng vững. Hắn cúi đầu, lấy lại chút tỉnh táo nói: “Dẫn ta qua đó”.

Trong mắt Ngân Lâu lóe lên một chút vui mừng khó nhận ra, quy củ dẫn đường nói: “Mời thế tử gia đi theo nô tỳ”.

Tống Huy không nói gì, cất bước đi sau lưng nàng ta.

Khắp Tử Ngự Sơn Trang đều được thắp đèn lồng, cứ mỗi một trăm bước lại có một cột đá, trên cột đá có một cánh tay khổng lồ cầm đèn chiếu sáng, làm cả sân nhỏ sáng bừng lên, ngay cả đá cuội lát trên đường cũng nhìn thấy rõ. Kim Đài Viện cách đình giữa hồ một đoạn đường, bởi vì là chỗ dành cho các tiểu thư, nên cũng được bố trí khá xa. Đi qua một con đường đá cuội nhỏ, lại xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài, ngay phía trước là một vườn hoa mẫu đơn muôn hoa thi nhau khoe sắc, sau vườn hoa này chính là Kim Đài Viện.

Đi qua một đoạn đường như vậy, thần trí Tống Huy cũng đã thanh tỉnh ít nhiều, nhưng vẫn không tỉnh rượu.

Hắn cúi thấp đầu, đôi mắt vốn lúc nào cũng mỉm cười ôn nhu, khiến người như tắm gió xuân, giờ chỉ còn lại tịch mịch và mất mát. Hắn nhớ tới những lời ban nãy Ngụy La nói, khóe môi thoáng chút cười khổ.

Hắn và Ngụy La vốn có hôn ước từ nhỏ, từ lúc sáu tuổi hắn đã biết có một tiểu oa nhi như thế, sau khi nàng lớn lên sẽ được gả cho hắn, làm vợ của hắn, cùng hắn tay nắm tay trọn đời, đầu bạc răng long. Khi đó hắn vẫn còn chưa hiểu hết ý nghĩa của việc thành thân, chỉ biết sau này không được bỏ rơi nàng, sinh tử hoạn nạn đều ở cùng một chỗ. Đây là cái đuôi nhỏ của hắn, hắn phải chăm sóc nàng thật tốt, không để nàng chịu bất cứ ủy khuất nào. Về sau, chăm sóc thành thói quen, dần dần cam tâm tình nguyện, trong lòng chỉ có mình nàng, người khác không thể nào lọt được vào mắt hắn.

Hắn tâm ý mãn nguyện mong đợi ngày thành thân, nhưng một ngày kia nàng bỗng nhiên lại nói không muốn gả cho hắn, nàng chưa bao giờ có tình yêu nam nữ với hắn.

Nàng có người nàng thích…

Người đó lại không phải là Tống Huy hắn.

Tống Huy vốn cho rằng chỉ cần hắn không đồng ý, chỉ cần thú nàng vào cửa, sau này yêu thương nàng thật nhiều, liền có thể khiến nàng cảm động. Đáng tiếc, hắn nghĩ quá tốt rồi, không có duyên phận chung quy vẫn là không có duyên phận, ngay cả cơ hội làm nàng cảm động hắn cũng không có, hôn sự tan thành bọt nước, chỉ còn mình hắn cô độc như trước. Tất cả đều là công dã tràng, đều là hắn tự mình đa tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-187.html.]

Cả đoạn đường đi Tống Huy đều không tập trung, trong lòng đều là Ngụy La, lúc này cũng không nghĩ được gì khác. Thế nên lúc nghe nói Ngụy Tranh muốn gặp hắn, hắn cũng không nghĩ nhiều liền đi theo.

Ngân Lâu dẫn hắn đi vào Kim Đài Viện, dừng lại trước một gốc đa lớn. Dưới tàng cây không có ai, không thấy Ngụy Tranh đâu cả. Nàng ta nói: “Tiểu thư còn chưa tới, thế tử đứng đây chờ một lát, tiểu thư lập tức tới ngay”.

Tống Huy không nghĩ được gì, đầu càng lúc càng đau, lộ ra mấy phần mệt mỏi. Hắn đứng dựa vào thân cây phía sau, hai mắt nhắm nghiền, không nói lời nào.

Ngân Lâu đứng một bên lặng lẽ quan sát hắn, dò xét hỏi: “Lúc nãy thế tử gia uống rượu sao?” Tống Huy không có tâm tình trả lời, chỉ ừ nhẹ một tiếng.

Đúng là một người ôn nhu như nước, khó trách cả Ngũ tiểu thư và Tứ tiểu thư đều thích, Ngũ tiểu thư thậm chí còn tình nguyện không để ý danh dự cũng phải gả cho người này… Ngân Lâu thầm nghĩ trong lòng, nếu đêm nay Ngũ tiểu thư ra tay thành công gả cho Tống Huy, về sau nàng ta nhất định cũng sẽ là nha hoàn hồi môn. Nha hoàn hồi môn không những có địa vị cao, nói không chừng còn có thể hầu hạ bên cạnh Tống Huy, nếu may mắn được nhìn trúng, thu vào phòng, vậy nàng ta chính là di nương rồi… Lại nói, tư sắc nàng ta cũng không kém, không biết có thể lọt vào mắt Tống Huy hay không? Trong lòng Ngân Lâu cong cong quẹo quẹo, chốc lát liền nghĩ thật xa.

Rất nhanh, Ngân Lâu liền hoàn hồn, trước mắt phải giúp Ngũ tiểu thư hoàn thành việc này đã, Ngũ tiểu thư thành công rồi, mới tới phiên nàng ta nha. Ngân Lâu thấy Tống Huy không nói lời nào, nhớ lại những gì Ngụy Tranh dặn, cố làm ra vẻ sốt ruột nói: “Sao tiểu thư còn chưa tới… Có lẽ là vì xa quá, nên đi đường có chút chậm trễ. Tiểu thư Ngụy Tranh ở gian phòng phía đông, thế tử đứng chỗ này đợi một chút, nô tỳ đi xem sao”. Nói xong, như chợt nhớ ra gì đó, nàng ta vỗ trán, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Hôm nay Tứ tiểu thư từ sau núi trở về, hình như thân thể không khỏe, tiểu thư nô tỳ đi thăm, chắc vì vậy nên lúc này mới tới trễ”.

Thân thể Tống Huy cứng đờ, không tự chủ hỏi: “A La bị bệnh?”

Ngân Lâu gật gật đầu nói: “Có lẽ là sau núi có vật gì đó không sạch sẽ, nghe nói lúc Tứ tiểu thư về liền thấy không khỏe, sắc mặt cũng không tốt lắm”.

Nói xong, nàng ta lại lặng lẽ quan sát Tống Huy, thấy hắn vô cùng lo lắng, chỉ thầm than trong lòng Thế tử gia quả nhiên quan tâm Tứ tiểu thư. Lúc nãy nàng ta nói Ngũ tiểu thư có việc gấp, trên mặt hắn cũng không tỏ vẻ gì, bây giờ nghe nói thân thể Tứ tiểu thư không khỏe, lập tức liền khẩn trương.

Nàng ta cũng không biết rốt cuộc Tứ tiểu thư có bị bệnh hay không, nhưng sau khi Ngụy La từ sau núi trở về, sắc mặt thật sự không tốt, là do nàng ta tận mắt nhìn thấy.

Ngân Lâu liền chỉ vào một gian phòng nói: “Đèn trong phòng Tứ tiểu thư đã tắt từ sớm, chắc là thân thể không thoải mái, cho nên đã đi nghỉ rồi”.

Nói xong, Ngân Lâu cũng không nhiều lời nữa, cất bước đi tới sương phòng phía đông: “Nô tỳ đi xem Ngũ tiểu thư một lát, thế tử gia chờ một chút”.

Tống Huy đứng dưới tàng cây đa, nhìn về gian phòng của Ngụy La, bất động thật lâu.

Nàng ngã bệnh? Lúc chiều hắn thấy nàng còn tốt lắm, sao đột nhiên tối đến liền ngã bệnh? Có nghiêm trọng không? Có cần mời đại phu tới xem một chút không? Tống Huy rõ ràng không muốn, nhưng lại không tự chủ được mà quan tâm Ngụy La, chỉ cần nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia có chút không khỏe, lộ ra bộ dáng tội nghiệp nói với hắn “Muội khó chịu”, hắn liền nhịn không được mà mềm lòng.

Loading...