TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-02-13 07:04:22
Lượt xem: 71
Thật ra Ngụy La có nhìn thấy Lý Tụng, chẳng qua nàng giả vờ như không nhìn thấy mà thôi.
Kể từ lần ở rừng trúc Phủ Định Quốc Công, nàng và Lý Tụng cũng chưa từng gặp lại. Như vậy rất tốt, hắn không tới trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không làm gì hắn. Nếu hắn vẫn như trước nhất quyết không chịu buông tha, vậy nàng sẽ không khách khí với hắn.
Lúc Ngụy La và Lương Ngọc Dung tới Ngọc Tuyền Viện, cung nữ đang bận rộn sắp xếp đồ đạc, Triệu Lưu Ly thì ngồi uống trà dưới tán cây ngô đồng. Triệu Lưu Ly nhìn thấy hai người các nàng tới, liền chào hỏi rồi cùng nhau ngồi xuống, tự mình rót hai chén trà đưa đến trước mặt các nàng: “Đây là trà Dương Tiễn đặc biệt chỉ có ở Tử Ngự Sơn Trang, so với trà Long Tĩnh thì mùi vị nồng hơn một chút, các ngươi nếm thử đi”.
Ngụy La bưng chén trà màu phấn có họa tiết hình hoa phù dung lên, nhấp một ngụm, cảm nhận rõ vị ngọt thuần của trà dậy lên, dư vị để lại có chút đắng đắng, coi như không tệ.
Lương Ngọc Dung cũng uống thử một ngụm, thấy không có việc gì liền đề nghị: “Mọi người có muốn tới sau núi chơi một chút không? Hôm nay ở đó có hội thơ”.
Tam công tử Phủ Định Quốc Công Cao Tụng Huân ở Xuân Âm Lâu sau núi mở một hội thơ, mời không ít đồng môn cùng thế gia công tử tới dự, Tống Huy và Lương Dục cũng trong hàng ngũ được mời, tình cảnh náo nhiệt vô cùng, không ít thiên kim tiểu thư đều đã qua tham dự. Ngụy La do dự một chút, nàng không muốn đi, sợ gặp Tống Huy lại lúng túng, không biết phải nói gì, liền đề nghị: “Trời sắp tối rồi, hay là không đi…”
Lương Ngọc Dung nhìn trời liền không cho là đúng, kéo Triệu Lưu Ly và Ngụy La từ ghế đôn đứng lên: “Mặt trời chỉ vừa mới ngả về tây, trời còn lâu lắm mới tối. Đi thôi, cho dù không xem hội thơ, đến sau núi thăm thú cũng tốt, nghe nói nơi đó có một rừng lá phong lớn, khi ánh chiều tà chiếu lên nhìn rất đẹp!”
Ngụy La không tiện quét đi hứng thú của nàng ấy, chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý, dẫn theo nha hoàn đi tới sau núi.
Phía sau núi có một cái Bách Lí Đình, trong đình có màn che vây quanh ba mặt, mặt còn lại đối diện với Xuân Âm Lâu. Hai tòa kiến trúc cách nhau mấy trượng, nhìn từ xa, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy quang cảnh đối diện.
Trong đình có vài thiên kim tiểu thư đang ngồi, nhìn như nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên liếc nhìn phía đối diện một cái. Mặc dù không nghe được bên kia nói gì, nhưng tận mắt nhìn thấy tư thái của mấy vị thiếu niên này cũng tốt.
Lúc đám người Triệu Lưu Ly tới, mấy cô nương mặc áo lụa trắng cùng váy mã diện gấp gáp quỳ gối hành lễ: “Bái kiến Thiên Cơ Công Chúa”.
Triệu Lưu Ly đưa tay, ý bảo bọn họ đứng dậy. Nàng cùng Ngụy La và Lương Ngọc Dung đi đường mệt mỏi, liền ngồi sau bàn đá nghỉ ngơi.
Thân thể Triệu Lưu Ly không tốt, chịu không nổi khí trời quá nóng hoặc quá lạnh, vì thế hàng năm đều tới Tử Ngự Sơn Trang nghỉ hè, coi như quen thuộc với địa hình nơi này. Nàng biết rõ rừng lá phong trong miệng Lương Ngọc Dung nằm ở mặt sau Xuân Âm Lâu, còn phải đi một đoạn đường nữa, liền muốn thừa dịp hội thơ bên đó chưa kết thúc, dẫn hai người bọn họ qua coi.
Miễn cho lát nữa mọi người trong hội thơ đi ra, chạm mặt liền lúng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-185.html.]
Bọn họ không nghỉ ngơi bao lâu, Triệu Lưu Ly liền đứng dậy, nói với các nàng: “Còn phải đi một đoạn nữa mới tới rừng lá phong, hai người còn muốn đi xem không?”
Nếu đã tới đây thì không có đạo lý quay về, Lương Ngọc Dung tất nhiên là muốn đi. Vì vậy, Triệu Lưu Ly lại tiếp tục dẫn bọn họ lên đường.
Không may chính là, bọn họ vừa đi tới Xuân Âm Lâu, hội thơ bên trong vừa vặn kết thúc. Từng tiếng bước chân truyền tới, các thiếu niên trong Lâu lục tục đi ra, có người mặt mỉm cười, đắc chí vừa lòng, cũng có người không vui, ủ rũ cúi đầu, có phần trăm người trăm sắc thái. Bọn họ nhao nhao ầm ĩ, vừa tới cửa liền thấy có ba vị cô nương, một người so với một người càng xinh đẹp, đặc biệt là tiểu cô nương mặc váy đỏ thêu hoa mai ngũ sắc, đôi mắt tuyệt đẹp, gương mặt trắng nõn, bị đôi mắt đó nhìn qua, các thiếu niên liền im lặng, trên mặt phiếm hồng, lặng lẽ rời đi.
Có vài công tử thế gia nhận ra Thiên Cơ Công Chúa, vội vàng hành lễ với nàng.
Triệu Lưu Ly trốn tới trốn lui cũng không trốn được, thấy nhiều người đi qua như vậy cảm thấy rất xấu hổ. Nàng đỏ mặt kêu bọn họ miễn lễ, bàn tay lại âm thầm nắm chặt lấy tay Ngụy La, thật muốn cất bước bỏ chạy. Trời sinh nàng sợ người lạ, vừa gặp người lạ toàn thân đều khẩn trương, lòng ban tay đổ mồ hôi như mưa, dần dần có chút không chống đỡ được, lại nhìn bốn phía tìm kiếm sự giúp đỡ của Dương Chẩn. Đáng tiếc, lúc này Dương Chẩn không có ở đây, đại khái là đang núp trong bóng tối bảo vệ nàng, không tiện hiện thân, cho dù biết nàng khó xử, cũng không thể dẫn nàng đi trước mặt mọi người.
Triệu Lưu Ly lui dần về sau, muốn tránh sau lưng Ngụy La một lúc, lại có thanh âm giải vây cho nàng: “Sao công chúa lại ở đây? Không phải là muốn đi hậu viện xem rừng lá phong sao?”
*** *** ***
Chủ nhân giọng nói đó là một thiếu niên khoác áo choàng bằng gấm màu xanh đậm, ước chừng trên dưới mười tám tuổi, dung mạo tuấn tú, cởi mở hoạt bát. Hắn chính là chủ nhân hội thơ này – Tam công tử Phủ Định Quốc Công Cao Tụng Huân. Trước đây hắn cũng gặp qua Triệu Lưu Ly vài lần, khi đó hai người còn nhỏ, cũng từng chơi đùa mấy lần, về sau lớn lên thì không còn liên lạc nữa, trong lúc nhất thời Triệu Lưu Ly không nhận ra hắn.
Bên cạnh hắn còn có một người, đúng là Tống Huy.
Tống Huy mặc cẩm bào sa tanh màu xanh xám, cao lớn vững chãi, bước chân thong thả. Hắn nhìn theo ánh mắt của Cao Tụng Huân liền thấy Ngụy La bên ngoài Xuân Âm Lâu, thân hình đột nhiên cứng đờ, đứng lại tại chỗ.
Cao Tụng Huân không phát hiện Tống Huy lạ thường, tiến lên hành lễ với Triệu Lưu Ly: “Tham kiến Thiên Cơ Công Chúa”.
Triệu Lưu Ly bảo hắn miễn lễ, từ tốn nói: “Chúng ta muốn đi rừng lá phong ở phía sau, tiện đường đi ngang qua Xuân Âm Lâu, không phải cố ý quấy rầy mọi người”.
Cao Tụng Huân cười cười: “Công chúa nói vậy là có ý gì chứ? Đáng lẽ phải là tại hạ cầu xin công chúa không trách tội tại hạ cùng đồng môn mạo phạm ngài”.
Hai người này suy cho cùng cũng có chút quen biết, Triệu Lưu Ly đối xử với hắn không khẩn trương như với người khác, nói với hắn một hai câu liền cất bước muốn rời đi.