TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-02-13 06:59:15
Lượt xem: 88

Mắt phượng của Triệu Giới híp lại, nghe lời cúi đầu.

Một tay nàng cố định ngọc quan hoa văn hình Li trên đầu hắn, một tay lấy kê bằng ngà voi ra, tiện tay nhét vào tay hắn, lại đem bạch ngọc kê cài lên. Mặc dù đây là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nhưng cũng rất ra hình ra dạng, Ngụy La chăm chú nhìn một lát, đôi mắt hạnh cong lên: “Thật đẹp mắt”.

Triệu Giới nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, nụ cười của nàng còn chưa tắt, hắn liền ôm nàng ép xuống, ngậm lấy môi nàng, cắn mút trăn trở, phát tiết tình cảm trong lòng.

Ngụy La kinh ngạc a một tiếng, hai tay chống đỡ lồng n.g.ự.c hắn, vô thức từ chối.

Lúc này đang ở trên đường, lại là ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người, bị người khác nhìn thấy thật không hay!

Triệu Giới không buông tha cho nàng, dán lên đôi môi mềm mại của nàng, hỏi: “Sao lại tặng đồ cho bản vương?”

Ngụy La nghiêng đầu muốn tránh, hắn liền đuổi theo nhấm nháp, bộ dáng không hỏi được đáp án thề không bỏ qua: “A La, tại sao?”

Ngụy La bị hắn giữ chặt, toàn thân đều lây dính mùi hương của hắn: “Không có lý do gì cả… Cảm thấy nó đẹp mắt, nên tiện thể tặng Đại ca ca”.

Triệu Giới từng bước ép sát: “Vậy sao không tặng cho người khác?”

Hàng mi dài khẽ run, chột dạ một lát, mở miệng định nói thẳng với Triệu Giới. Khóe mắt nàng liền thấy một đôi nông phụ già đánh xe bò đi qua nhìn bọn họ, trong mắt mang theo ý cười, chế nhạo lại ranh mãnh. Mặt Ngụy La ửng hồng, nhào vào trong lòng Triệu Giới, nhéo cánh tay hắn: “Không nên ở đây… Sẽ bị người khác thấy!”

Triệu Giới đang im lặng liền cười, cố ý xuyên tạc lời nói của nàng: “Được, được, chúng ta vào trong rừng đi”. Ngụy La không lên tiếng.

Triệu Giới cưỡi ngựa đi vào rừng, dần dần cũng không còn ai đi lại, lúc này Ngụy La mới dám từ trong n.g.ự.c hắn ngẩng đầu lên.

Một tay Triệu Giới ôm lấy eo nàng, một tay cầm dây cương, kề vào tai nàng, khàn giọng nói: “Còn nói không thích ta… Muội là tên lừa đảo nhỏ”.

Lúc này Ngụy La lại vô cùng nhu thuận, cũng không phản bác.

Hắn cắn dái tai nàng, từ từ gặm cắn, giọng nói trầm thấp hơn so với bình thường: “Tiểu lừa đảo…”. Tay Triệu Giới cũng không thành thật, từ eo nàng luồn lên trên, nắm lấy khối đào nhỏ, gần như nhịn không được muốn ở chỗ này chiếm lấy nàng.

Ngụy La nức nở nghẹn ngào, chỗ đó của nàng còn đau, sao lại bị nắm như vậy chứ! Nàng cố gắng đẩy tay hắn ra, nói chuyện nghiêm túc với Triệu Giới: “Chờ chút nữa về phủ, muội liền nói với phụ thân… Lui hôn sự với Tống Huy”.

Ngụy La còn chưa biết việc Triệu Giới đi tìm Trung Nghĩa Bá Tống Bách Nghiệp, một lòng nghĩ muốn từ hôn, không biết việc hôn sự này sớm đã không thể thành.

Triệu Giới mỉm cười, trấn an tiểu cô nương trong lòng: “Muội yên tâm, không quá ba ngày, Trung Nghĩa Bá liền đích thân tới Phủ giải trừ hôn ước”.

Ngụy La và Tống Huy còn chưa đính hôn, chỉ có lời nói chỉ hôn khi cả hai còn trong bụng mẹ, bây giờ cho dù Phủ Trung Nghĩa Bá tới giải trừ hôn ước, nhiều lắm chỉ xem như không hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sẽ không ảnh hưởng tới danh dự của Ngụy La.

Ngụy La tò mò nghiêng đầu, nhìn Triệu Giới: “Tại sao? Huynh nói gì với Trung Nghĩa Bá thế?”

Triệu Giới không nói cho nàng biết, cụng đầu lên trán nàng nói: “Tóm lại, từ Tử Ngự Sơn Trang về, muội liền chờ gả cho bản vương đi”.

Ngụy La còn muốn hỏi lại, bàn tay hắn đã nắm tay nàng thật chặt, nói khẽ với nàng: “Bản vương nghe nói hôn một cái liền hết đau, A La, muội muốn thử không?”

Mặt Ngụy La đỏ bừng, ai muốn thử chứ? Nếu không phải nàng đánh không lại hắn, Ngụy La nàng thật sự muốn một tay đẩy hắn từ trên lưng ngựa xuống!

*** *** ***

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-184.html.]

Mùng sáu tháng sáu, đoàn người khởi hành đi núi Tô Sơn - Tử Ngự Sơn Trang.

Ngụy La, Lương Ngọc Dung và Triệu Lưu Ly ngồi chung một cỗ xe ngựa, ba cô nương tuổi tác không chênh lệch lắm, Lương Ngọc Dung lại là người hướng ngoại hoạt bát, rất nhanh liền làm thân với Triệu Lưu Ly. Mấy người cười nói suốt cả đường đi, cãi nhau ầm ĩ, không để ý liền tới chân núi Tô Sơn.

Tử Ngự Sơn Trang xây ở lưng chừng núi, sát núi gần sông, xung quanh là núi non trùng điệp, kéo dài không dứt. Từ chân núi tới sườn núi đi chừng hai canh giờ, lúc đến Tử Ngự Sơn Trang trời đã chạng vạng tối. Rặng mây đỏ thấp thoáng, hoàng hôn kéo về phía trời Tây, ánh sáng mặt trời còn rơi rắc trên đỉnh núi, tạo nên con đường quanh co khúc khuỷu đẹp mê người.

Mấy người Ngụy La xuống xe ngựa, đi theo hạ nhân trong sơn trang, tới gian phòng của riêng mình.

Ngụy La ở căn thứ ba hướng Tây ở phía Đông của Kim Đài Viện, Lương Ngọc Dung ở cách nàng một gian. Triệu Lưu Ly là công chúa cao quý, có sân nhỏ riêng của mình, cách chỗ bọn họ không xa, đi vài bước liền tới.

Gian phòng không nhỏ, bên trong có chính phòng, nội thất và nhà kề, trong phòng cũng được quét dọn sạch sẽ, không dính hạt bụi. Ngụy La đi vào nội thất, đang muốn nói Kim Lũ và Bạch Lam đem hành lý chuyển vào, Ngụy Tranh từ bên kia đi tới, đứng ở cửa, chuẩn bị một lát rồi gọi: “Tứ tỷ tỷ”.

Ngụy Tranh rất hiếm khi chủ động tới tìm Ngụy La, chứ đừng nói mở miệng gọi một tiếng “Tứ tỷ tỷ”, gọi như vậy hẳn cũng không có chuyện gì tốt. Ngụy La nghiêng đầu nhìn nàng ta, không bị lay động nói: “Ngũ muội có việc gì sao?”

Ngụy Tranh cúi đầu, xoắn xoắn khăn trong tay: “Muội muốn đổi gian phòng với tỷ”. Ngụy La a một tiếng, cũng không vội từ chối: “Tại sao?”

Ngụy Tranh hiếm khi cúi đầu trước mặt Ngụy La, lúc này lại giống như người khác, không ngừng cúi đầu, lại còn bộ dáng thương lượng điềm tĩnh: “Cửa sổ phòng muội đối diện đầu giường, muội ngủ không quen… Tỷ có thể đổi với muội được không?”

Ngụy La nhếch môi cười một tiếng, như ngẫm nghĩ gì đó, lại hỏi: “Sao ta không nhớ ngươi có thói quen này? Đối diện cửa sổ thì sao?”

Ngụy Tranh mấp máy môi, lơ đi chế nhạo của Ngụy La, tiếp tục nói: “Đối diện cửa sổ muội ngủ không được, ban đêm rất đáng sợ”.

Thật ra đổi gian phòng khác cũng không phải việc gì khó, Ngụy La đơn thuần chỉ muốn khiến nàng ta nghẹn họng thôi. Nàng đi về phía cửa nói: “Ngũ muội từng làm việc gì trái với lương tâm sao, sao lại phải sợ?”

Ngụy Tranh ngẩng đầu nhìn Ngụy La, hốc mắt hồng hồng, không biết là bị Ngụy La chọc tức hay thật sự sợ hãi: “Muội…” Bỏ đi bộ dáng kiêu ngạo thường ngày, mang lên bộ mặt vô tội của bông sen nhỏ, ngược lại cũng ra hình ra dạng lắm.

Ngụy La biết rõ nàng ta không chỉ đơn giản sợ hãi như vậy, nàng cũng muốn xem xem nàng ta có thể giờ trò gì, cũng đồng ý nói: “Nếu Ngũ muội đã sợ như vậy, vậy thì đổi đi. Tỷ chỉ là nể mặt muội nên mới đổi phòng, nếu là người khác, chưa chắc sẽ đồng ý”.

Ngụ ý, Ngụy La nàng chính là muốn Ngụy Tranh nhớ kỹ phần nhân tình này.

Ngụy Tranh âm thầm cắn răng, trên mặt lại ra vẻ cảm kích mà nói: “Đa tạ tứ tỷ, sau khi hồi phủ muội nhất định sẽ cảm tạ”.

Trước khi đi Ngụy La liếc nhìn Ngụy Tranh một lúc lâu, cái nhìn ẩn chứa ý tứ sâu xa, nhiều loại hàm ý khiến người ta rùng mình. Trong nháy mắt, Ngụy Tranh còn tưởng rằng Ngụy La đã phát hiện ra điều gì.

*** *** ***

Sau khi đổi phòng, Ngụy La và Lương Ngọc Dung ngược lại ở rất gần nhau, chỉ cách vách phòng mà thôi.

Mọi người thu dọn xong phòng mình, Ngụy La và Lương Ngọc Dung chuẩn bị đi Ngọc Tuyền Viện phía Đông tìm Triệu Lưu Ly.

Mới vừa ra khỏi Kim Đài Viện vài bước, liền thấy một chiếc xe ngựa đỉnh bằng sơn son, Lý Tương mặc áo màu xanh nhạt từ trên xe bước xuống, nói chuyện với Lý Tụng mặc cẩm bào xanh đen thêu hoa văn bảo tướng.

Cánh tay Lý Tụng chữa trị tương đối tốt, sau khi tháo băng đã sinh hoạt bình thường không vấn đề gì.

Lý Tụng rũ mắt nói gì đó, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngụy La. Nàng mặc áo mỏng màu nguyệt sắc và váy đỏ thêu hoa văn ngũ sắc, mặt trái xoan, má hồng đào, đôi mắt đẹp mỉm cười, đang nói chuyện với Lương Ngọc Dung bên cạnh: “Vừa rồi ta thấy cảnh ở Sơn Trang cũng rất đẹp, chốc nữa chúng ta đi xem một chút…”

Đầu ngón tay Lý Tụng khẽ động, nhịn không được rung động trong lòng, thật muốn ngăn lại đường đi nàng. Trên mặt hắn lại không biểu hiện gì, coi như cái gì cũng không có.

Hắn còn chưa kịp làm gì, Ngụy La lại giống như không nhìn thấy hắn, đi lướt qua.

Loading...