TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 179

Cập nhật lúc: 2025-02-12 16:56:03
Lượt xem: 78

Quan hệ của Tống Như Vi và Triệu Lâm Lang khá tốt, Triệu Lâm Lang đi Tử Ngự Sơn trang nhất định sẽ gọi nàng ta đi cùng, còn nói có thể dẫn thêm một người nữa, vì vậy Như Vi liền nghĩ tới Ngụy Tranh. Ngụy Tranh biết mình có thể thân cận Thất công chúa, tất nhiên vô cùng vui vẻ, lập tức đáp ứng.

Quan hệ của Ngụy La và Lục công chúa rất tốt, Ngụy Tranh đỏ mắt ghen tị, cũng có lòng muốn lôi kéo làm quen với Triệu Lưu Ly. Thế nhưng không biết tại sao ngoại trừ cung yến Triệu Lưu Ly rất ít khi lộ diện, cho dù có xuất hiện thì cũng rất hiếm khi nói chuyện với người khác, chỉ lui tới với Ngụy La và hai tỷ muội Phủ Trấn Quốc Công, đối với người khác đều là một kiểu thái độ như gần như xa, thật không dễ tiếp cận. Ngụy Tranh thử qua hai ba lần, nhưng đều bị Triệu Lưu Ly phớt lờ, dần dần cũng không còn tâm tư nữa, cho rằng Triệu Lưu Ly bị Ngụy La xúi giục, mới không thèm để ý tới nàng. Thật ra không phải vậy, chỉ là Triệu Lưu Ly trời sinh tính tình nhút nhát hay ngượng ngùng, không quen giao tiếp với người khác mà thôi.

Bây giờ có cơ hội thân cận với Thất Công chúa Triệu Lâm Lang, Ngụy Tranh vô cùng vui mừng. Nếu có thể thiết lập mối quan hệ tốt với Thất Công chúa, nàng còn cần cúi đầu trước mặt Ngụy La sao?

Ngụy Tranh tính toán vang dội, đây là mục đích đầu tiên khiến nàng đi Tử Ngự Sơn trang, mục đích thứ hai, tất nhiên là…

Ngụy Tranh nhìn thoáng qua bình sứ nhỏ trong tay.

Tống Như Vi nói các công tử trâm anh thế gia của Thịnh Kinh Thành sẽ tổ chức hội thi thơ ở Hoa Phủ Sơn sau Tử Ngự Sơn trang, đến lúc đó Tống Huy cùng không ít con cháu danh môn thế gia sẽ đi trước, tổng cộng mất hai ngày một đêm, đêm đó vừa vặn trú lại Tử Ngự Sơn trang.

Ngụy Tranh biết rõ mấy ngày trước Phủ Trung Nghĩa Bá có tới, là vì thương lượng hôn sự giữa Ngụy La và Tống Huy. Ngụy Côn để tâm hôn sự của Ngụy La như vậy, lại chưa từng vì nàng tính toán qua! Trong lòng Ngụy Tranh vô cùng tức giận, dựa vào cái gì mà lúc nào Ngụy La cũng được thứ tốt nhất? Rõ ràng nàng mới là người thân thiết với Tống Huy nhất, một người là biểu ca, một người là biểu muội, cho dù phải gả cũng là nàng gả.

Tống Huy đối với nàng tốt như vậy, mỗi lần gặp mặt đều cười ôn nhu thân thiết, hắn chắc chắn cũng thích nàng!

Ngụy Tranh nghĩ vậy, lập tức càng thêm cảm thấy Ngụy La đang chiếm tiện nghi.

Ngụy Tranh tất nhiên không cam lòng, muốn đi Ngân Hạnh Viên thỉnh giáo Đỗ Thị xem nên làm gì lúc này, nhưng Đỗ Thị đã nhiều năm không bước chân ra khỏi Ngân Hạnh Viên, đối với sự tình trong ngoài phủ đều không rõ ràng, tự bản thân còn khó bảo toàn, làm sao có thể giúp được nàng chứ? Ngụy Tranh từ trong miệng Ngân Lâu biết được có một loại dược vật như vậy, suy đi nghĩ lại, quyết định kêu Ngân Lâu tìm về, dùng trên người Tống Huy.

Lúc đó thân thể đều bị hắn chiếm lấy, hắn còn có thể không thú nàng sao?

Ngụy Tranh đem bình sứ nhỏ bỏ vào trong rương, cẩn thận khóa kín, xoay người nói với Ngân Lâu: “Dám nói chuyện này ra ngoài, ta liền bán ngươi tới Bình Khang Phường”.

Ngân Lâu nếu quen biết bà tử của Bình Khang Phường, tự nhiên biết rõ đó là chỗ như thế nào, chẳng qua là tần lâu sở quán, nơi nam nữ hoan ái. Ngày ngày vất vả không nói, mỗi ngày còn phải tiếp đãi nhiều nam nhân khác nhau, sao tốt bằng làm nha hoàn? Ngân Lâu sợ hãi quỳ xuống, vội vàng tỏ rõ thái độ: “Tiểu thư yên tâm, chuyện này nô tỳ ngậm chặt trong bụng, cũng sẽ không nói với bất kỳ ai!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-179.html.]

Ngụy Tranh gật gật đầu, kêu nàng ta đứng lên: “Lúc nãy nha hoàn bên cạnh Ngụy La hỏi thăm ta, nàng ta hẳn đã nghi ngờ gì rồi. Lát nữa ngươi ra ngoài sắc thuốc, nếu người khác hỏi, liền nói cho ta uống”.

Ngân Lâu nghe lời gật đầu, thấy Ngụy Tranh không còn dặn dò gì nữa, liền khom người đi ra ngoài.

Ngụy Tranh ở trong phòng suy nghĩ một chút, vốn định đi Ngân Hạnh Viên thăm Đỗ Thị, nhưng nghĩ lại, chờ mọi chuyện làm xong rồi đi cũng được. Chỉ cần nàng có thể gả vào Phủ Trung Nghĩa Bá, liền đón mẫu thân từ trong Ngân Hạnh Viên ra, đón về Phủ Trung Nghĩa Bá, không để bà bị nhốt trong sân nhỏ đó nữa.

*** *** ***

Ngụy La mua lễ vật trở về, đang chuẩn bị về phòng cất ngọc kê đi, lại lấy ngà voi đưa cho Ngụy Thường Hoằng, ai ngờ vừa lúc gặp Ngụy Thường Hoằng từ trong nhà đi ra. Hai người gặp nhau trên hành lang, Ngụy La vô thức giấu hộp sau lưng.

Ngụy Thường Hoằng vốn muốn tới chỗ Tiết tiên sinh một chuyến, thỉnh giáo tiên sinh mấy vấn đề. Lại thấy Ngụy La một bộ dáng có tật giật mình, theo tay nàng nhìn xuống, lại thấy hộp tử đàn chạm trỗ đẹp mắt, ánh mắt hắn lóe sáng, nhìn Ngụy La, hỏi: “Đây là cái gì?”

Mặc dù còn chưa tới sinh thần của hai người họ, nhưng lễ vật cho Ngụy La thì Ngụy Thường Hoằng đã tặng từ sớm. Ngụy La còn chưa tặng gì cho hắn, mặc dù hắn không mở miệng hỏi, nhưng trong lòng vẫn không quên.

Ngụy La biết rõ lần này không gạt Thường Hoằng được, đành phải thành thật khai báo: “Là lễ vật cho đệ, hôm nay ta đặc biệt ra ngoài mua về”.

Thường Hoằng nhếch môi thành một đường cong, gò má trái lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, thấy rõ tâm tình hắn không tệ: “Đệ nhìn một chút được không?”

Ngụy La vô thức lắc đầu, bên trong hộp ngoại trừ quà cho Thường Hoằng, còn có một cái bạch ngọc kê, nếu Thường Hoằng hỏi tới, nàng biết phải giải thích thế nào? Ngụy La cầm chặt cái hộp, tròng mắt khẽ đảo, mặt không đổi sắc nói: “Nếu là lễ vật sinh thần, tất nhiên phải tới lúc đó mới tặng cho đệ, bây giờ đệ nhìn trước liền không vui nữa”.

Thường Hoằng nhìn Ngụy La, lại tốt bụng nhắc nhở: “A La, đệ đã tặng quà cho tỷ rồi”. Ngụ ý chính là muốn Ngụy La đưa luôn bây giờ.

Ngụy La vẫn là không chịu, nàng nhớ trước đây nàng còn hay xoa xoa đầu hắn, bây giờ Thường Hoằng đã cao hơn nàng một cái đầu rồi, dừng lại một chút, lập tức rất kiên định nói: “Dù sao bây giờ cũng không thể đưa cho đệ xem”.

Rõ ràng hai người họ lớn lên bên nhau, lại sinh cùng ngày, sao hắn lại cao hơn nàng nhiều như vậy? Ngụy La vô thức so so, liền phát hiện bản thân chỉ cao tới vai hắn. Nàng nhìn một chút, không tự chủ nhớ tới một người khác, Triệu Giới cao hơn Thường Hoằng, nàng chỉ đứng tới n.g.ự.c Triệu Giới, mỗi lần hắn hôn nàng, đều cúi người rất thấp, hoặc là một tay ôm eo nàng, cưỡng bách nàng nhón mũi chân tựa vào hắn.

Loading...