TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-02-12 16:22:58
Lượt xem: 56
Ngụy Côn suy nghĩ một lát, mới miễn cưỡng gật đầu, nhìn Tống Huy hỏi: “Hiền chất thấy thế nào?” Lông mày Tống Huy giãn ra, lại cười nói: “Hiền chất nguyện ý chờ A La cập kê”.
Ý tứ rõ ràng, liền bàn tới sính lễ, định ra hôn kỳ.
Nha hoàn dâng thêm trà nước, Bạch Lam bưng một chén trà đưa cho Tống Huy, dưới đáy còn đè một tờ giấy. Tống Huy chắc cũng cảm giác được, nhìn Bạch Lam một cái, nàng ấy cúi đầu, mặt không đổi sắc nói: “Thỉnh Tống thiếu gia dùng trà”. Nói xong liền khom người đi ra khỏi phòng.
Tống Huy bưng tách trà, thừa dịp mấy người Ngụy Côn đang nói chuyện liền mở tờ giấy ra xem, sau khi xem xong liền lặng lẽ thu vào tay áo, đứng dậy nói với Ngụy Côn: “Bá bá và phụ mẫu chậm rãi tán gẫu, hiền chất xin phép ra ngoài một chút”.
Người có việc gấp, Ngụy Côn tất nhiên không hỏi nhiều, gật gật đầu cho hắn đi ra ngoài.
*** *** ***
Tống Huy đi ra khỏi chính phòng, liền thấy Kim Lũ đứng cách đó không xa chờ hắn.
Chờ Tống Huy đi tới, đi theo hành lang nhỏ tới cuối đường, lên trước nữa chính là cửa Tùng Viên. Trước cửa viện có một gốc cây tùng, cao lớn thẳng tắp, hướng thẳng lên trời. Lúc này, có một tiểu cô nương đứng dưới tàng cây, nàng mang giày trắng, mặc váy màu thạch lựu. Hai loại màu sắc, một cái trắng thuần tột cùng, một cái lại diễm lệ rực rỡ, trông Ngụy La giống như hoa lựu nở rộ đầu mùa, xinh đẹp động lòng, mềm mại ướt át.
Tống Huy cất bước tiến lên, gọi một tiếng: “A La muội muội”. Ngụy La nhìn hắn, khẽ cười: “Tống Huy ca ca”.
Tờ giấy vừa rồi đúng là do Ngụy La viết, nàng từ trong miệng Bạch Lam biết được chuyện bọn họ thương lượng, thừa dịp người còn chưa đi, muốn nói rõ mọi việc với hắn.
Tống Huy đứng cách Ngụy La vài bước, khoảng cách này không xa không gần, hợp với lễ nghi, không dễ khiến người khác hiểu lầm: “A La muội tìm ta có việc sao?”
Từ trước khi Tống Huy tới đây, Ngụy La đã nghĩ ra mấy lời tốt lắm. Hắn tới rồi, hai tay nàng chắp ở sau lưng, hai mắt mỉm cười, ngữ điệu bình tĩnh nói với hắn: “Tống Huy ca ca, chúng ta từ hôn đi, muội không muốn gả cho ca ca”.
Nụ cười trên mặt Tống Huy cứng đờ, kinh ngạc đứng im tại chỗ, có chút ngạc nhiên và thất thố nói: “Cái gì?”
Ngụy La cụp mắt, không nhắc lại, tiếp tục nói: “Muội biết hôm nay Tống Huy ca ca tới đây vì chuyện hôn sự của chúng ta, muội cũng biết chúng ta được chỉ hôn từ khi muội còn nhỏ nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này muội sẽ làm nương tử của huynh”. Nàng ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cười ngọt ngào, nhưng những lời trong miệng lại như băng tra tử , đ.â.m vào n.g.ự.c người nghe. “Gần đây muội suy nghĩ rất nhiều, muội chỉ coi huynh là ca ca, đối với huynh không có tình yêu nam nữ. Nếu miễn cưỡng gả cho huynh, sau này chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-172.html.]
Ngụy La nghĩ tới rất nhiều cách để nói chuyện từ hôn với Tống Huy, chỉ có cách này là ít tổn thương nhất.
Tống Huy rất tốt, nàng không nỡ làm tổn thương hắn, lại không muốn gả cho hắn. Nếu hắn có thể đồng ý từ hôn, vậy thì không còn gì có thể tốt hơn, tất cả đều vui vẻ.
Tống Huy đứng tại chỗ, yên lặng nhìn Ngụy La, rất lâu không nói gì.
Tâm tình của hắn thay đổi rất nhanh, vừa rồi thương lượng hôn sự của bọn họ, hắn có cảm giác mình lập tức sẽ có được nàng. Tiểu cô nương này là người hắn nhìn lớn lên, hắn đối với nàng có rất nhiều tình ý, nhưng chỉ có mình hắn hiểu rõ. Nháy mắt tiếp theo, nàng lại nói cho hắn biết, nàng không muốn gả cho hắn, nàng nói gả cho hắn sẽ không hạnh phúc.
Nàng còn chưa gả cho hắn, làm sao biết được sẽ không hạnh phúc?
Tống Huy nhịn không được tiến lên hai bước, hào quang trong mắt trở nên âm u, người xưa nay điềm tĩnh ôn nhu như hắn, bây giờ lại có chút không biết làm sao: “Có phải muội cảm thấy quá đường đột không? Nếu muội không muốn, A La, ta có thể đợi thêm hai năm nữa…”
Ngụy La lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không phải vậy…” Giọng Ngụy La trong trẻo, chậm rãi nói: “Tống Huy ca ca, muội có người trong lòng”.
Trước kia Tống Huy rất thích nghe Ngụy La nói chuyện, cảm thấy thanh âm của nàng giống như được bọc một tầng đường, vừa ngọt lại vừa mềm. Bây giờ mới phát hiện, trong mật ngọt còn có con d.a.o sắc, mỗi câu nói của nàng, giống như một đao đ.â.m vào lồng n.g.ự.c hắn. Tim hắn đau như bị d.a.o cắt, không nói gì cả, hồi lâu sau mới khàn khàn hỏi: “Là ai?”
Ngụy La chớp mắt mấy cái, không nói cho Tống Huy biết. Nàng không nói, hắn đại khái cũng có thể đoán được là ai.
Là Triệu Giới sao? Lúc ở Cảnh Hòa sơn trang, ham muốn chiếm giữ của hắn ta đối với A La rõ ràng như vậy, hắn sớm nên ý thức được mối nguy này. Bây giờ Triệu Giới làm được, đoạt đi tiểu cô nương của hắn…
Trong n.g.ự.c Tống Huy khó chịu, ẩn ẩn đau, lại cảm thấy không biết nên nói gì không nên nói gì. Hắn cho rằng A La là của hắn, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ mất đi, bây giờ đột nhiên lại cảm nhận được, trong chốc lát không thể tiếp thu nổi. Tống Huy cầm tay nàng, từng chữ từng chữ, mang theo chút cố chấp nói: “Ta không từ hôn…” Hắn nhìn nàng, lặp lại câu nói của mình: “A La, ta không muốn từ hôn…”
Tống Huy dùng lực, Ngụy La lui về sau, nhưng không thể rút tay ra.
Ngụy La nhíu mày, nàng cho rằng mình nói như vậy, Tống Huy sẽ đồng ý. Sao có thể như vậy? Bây giờ hắn không đồng ý từ hôn, nàng ngược lại rơi vào cảnh khó khăn.
Đúng vào lúc này, một cánh tay thon dài chen vào giữa hai người.
Triệu Giới nắm tay Tống Huy, chặn trước mặt Ngụy La, thanh âm lạnh lẽo: “Buông tay!”