TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-02-12 15:54:33
Lượt xem: 93
Gần đây Ngụy La ở nhà nhàn rỗi vô sự, tiểu mè xửng Ngụy Thường Di cứ năm ba ngày lại tới tìm nàng, lơ cũng không lơ được. Mỗi lần nếu không phải quấn quýt lấy Ngụy La đi ra vườn tưới hoa thì cũng là đi hậu viện câu cá, có lần còn muốn nàng cùng hắn ra hồ sen hái sen.
Vài ngày như vậy, Ngụy La liền sinh bệnh, đại phu nói là nhiễm phong hàn, không phải bệnh nghiêm trọng gì, nghỉ ngơi trên giường mấy ngày liền có thể bình phục.
Ngụy La ngã bệnh có liên quan tới việc đi hái sen. Ngày đó, nàng đi hái sen với Ngụy Thường Di hơn nửa ngày, tay chân đều mệt mỏi đau nhức, buổi tối về tắm rửa xong, đầu tóc cũng không lau khô liền đi ngủ, sáng hôm sau thức dậy thì choáng váng, đau đầu vô cùng. Ngụy Thường Hoằng cho rằng Ngụy Thường Di không thoát khỏi liên quan, cho nên vài ngày sau, Ngụy Thường Di tới tìm Ngụy La chơi, Ngụy Thường Hoằng liền cản hắn ở ngoài cửa, không cho hắn tới gần Ngụy La.
Ngụy Thường Di tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, biết A La tỷ tỷ bị bệnh là do mình liền áy náy vô cùng. Hắn thừa dịp Thường Hoằng không có ở đây, vụng trộm chạy vào nội thất, chạy tới đầu giường, thấy Ngụy La còn ngủ, cũng không lên tiếng đánh thức nàng. Hắn rất ra dáng sờ sờ trán nàng, lại đắp chăn cho nàng: “A La tỷ tỷ, tỷ phải ngoan ngoãn uống thuốc, uống thuốc xong mới có thể nhanh khỏi bệnh”. Suy nghĩ một lát, lại cúi đầu lẩm bẩm: “Sau này đệ sẽ không kêu tỷ đi hái sen nữa… A La tỷ tỷ, thật xin lỗi, tỷ nhanh khỏi bệnh đi”.
Ngụy Thường Di cho rằng Ngụy La đang ngủ, thật ra nàng không ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.
Tiểu tử này vậy mà lại nói xin lỗi với nàng… Ngụy La nàng còn tưởng cái gì hắn cũng không hiểu, thật khiến nàng lau mắt mà nhìn.
Ngụy Thường Di lại ở đầu giường lẩm bẩm rất nhiều lời, cũng không biết hắn học được từ ai, còn nhỏ đã có tật xấu nói nhiều. Cuối cùng, Thường Hoằng từ bên ngoài bưng thuốc tới, thấy hắn đứng ở đó liền ngoan tâm xách hắn ra ngoài.
Ngụy Thường Di bị Ngụy Thường Hoằng đuổi tới hành lang nhỏ, hắn ôm chân Thường Hoằng chơi xấu: “Đệ không đi, đệ muốn ở bên cạnh A La tỷ tỷ…”
Thường Hoằng cảm thấy hắn thật phiền phức, không chút lưu tình nói cho hắn biết: “A La có ta là đủ rồi”.
Ngụy Thường Di nghe thấy không có hi vọng, oa một tiếng, khóc thật thương tâm, khiến Ngụy La ở trong phòng không cách nào nghỉ ngơi được. Cũng may Tần Thị nghe tiếng chạy tới, trăm phương ngàn kế mới dụ dỗ hắn yên tĩnh lại, rồi thút tha thút thít rời đi.
Ngụy La nằm trong phòng, thầm nghĩ tiểu hài tử thật là đáng sợ… Trước đây Thường Hoằng cũng không dính người như vậy, Ngụy Thường Di sao lại như thế này?
Có điều nàng thấy hắn cũng biết nhận sai, miễn cưỡng tha thứ cho hắn một lần đi. Ngụy La nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung rồi lại ngủ thật say.
*** *** ***
Ngày mai là thọ yến của phụ thân Lương Ngọc Dung – Bình Viễn Hầu. Ngụy La không đi được, đành nhờ Ngụy Thường Hoằng đem lễ vật của nàng giao cho Lương Ngọc Dung.
Suy nghĩ một chút, lại không yên tâm mà dặn dò: “Còn nữa, nói với nàng ấy đừng quên mấy lời tỷ đã nói với nàng ấy hôm trước”.
Thường Hoằng cầm hộp trà, hỏi: “Nói cái gì?”
Ngụy La không nói cho hắn biết, chỉ nói hắn nói lại như vậy là được.
Về phần nói cái gì… Đương nhiên là lúc ở trên xe ngựa, nàng nói với Lương Ngọc Dung chuyện Triệu Giác cùng Hướng Huyên. Cũng may Thường Hoằng không phải người hay tò mò, không hỏi nhiều, nghe lời nàng mà làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-161.html.]
Hy vọng có nàng nhắc nhở, Lương Ngọc Dung sẽ từng phút từng giây đều chú ý tới hành động của Hướng Huyên, tuyệt đối không để nàng ta có cơ hội tiếp xúc với Lương Dục. Như vậy cũng sẽ không phát sinh tiết mục “Say rượu làm bậy”.
Quả nhiên, chạng vạng ngày hôm sau, Lương Ngọc Dung không chờ được mà tới tìm nàng.
Lúc đó bệnh của Ngụy La cũng đỡ nhiều, mới vừa uống xong chén dược, đang ăn mứt quả dương mai mà Thường Hoằng mua cho nàng. Lương Ngọc Dung hùng hổ đi vào nội thất, vén bức rèm che bằng ngọc lên, ngồi trên sạp mĩ nhân đối diện Ngụy La, không chút keo kiệt mà tán thưởng: “A La, ngươi thật là liệu sự như thần! Hướng Huyên kia quả nhiên tâm thuật bất chính, muốn câu dẫn ca ca ta!”
Hôm nay Lương Ngọc Dung mặc áo đỏ thêu hoa hồng và váy màu xanh bóng, trên mặt lại thoa một tầng son phấn mỏng, bộ dáng xinh đẹp, chói lòa.
Ngụy La cắn mứt quả, đem cái đĩa men hoa văn hình sen đựng điểm tâm đẩy tới trước mặt Lương Ngọc Dung, không chút bất ngờ nháy mắt, phối hợp hỏi: “Nàng ta câu dẫn ca ca ngươi thế nào?”
Lương Ngọc Dung kìm nén một bụng lời, chờ nói với Ngụy La, bây giờ Ngụy La hỏi, tất nhiên cao hứng, không giấu giếm gì, một năm một mười nói ra: “Thọ yến của phụ thân ta hôm qua, tâm tình ca ca rất tốt, liền bị người ta chuốc rượu…”
Lương Dục nhìn người cao lớn cường tráng, oai hùng tuấn lãng, thật ra tửu lượng lại không tốt. Hắn bị khách khứa liên tục chuốc hơn chục chén rượu, liền chịu không nổi, ý thức trở nên mơ hồ, hỗn độn. Hắn cáo từ mọi người, chuẩn bị trở về phòng mình nghỉ ngơi một lát, trên đường vừa vặn gặp Hướng Huyên đi ra ngoài.
Hướng Huyên thấy Lương Dục uống say khướt, bên cạnh lại không có lấy một gã sai vặt đi theo, tâm tư xoay chuyển, nghĩ ra một cái chủ ý không tốt.
Nàng ta tiến lên, lấy cớ đưa Lương Dục về phòng, đi theo hắn vào phòng.
Sau khi về phòng, Lương Dục nằm xuống liền ngủ, không biết chuyện gì xảy ra. Hướng Huyên thấy hắn bất tỉnh nhân sự, định cởi sạch y phục nằm cạnh hắn một đêm, đến sáng ngày hôm sau, lúc bị người phát hiện, liền có thể vu cho hắn không quan tâm phản kháng của nàng ta, chiếm đoạt thân thể nàng ta, nhân cơ hội uy hiếp, bắt hắn phải chịu trách nhiệm.
Ai biết được, y phục vừa mới cởi được một nửa, Lương Ngọc Dung liền dẫn phu nhân Bình Viễn Hầu và một đám nha hoàn đẩy cửa vào, bắt tại trận!
Lương Dục ngủ thật say, y phục ngay ngắn; Hướng Huyên lại thần trí tỉnh táo, xiêm y không chỉnh tề. Vừa nhìn liền biết xảy ra chuyện gì.
Nói tới đây, Lương Ngọc Dung nhịn không được mà oán giận, tức giận thở phì phò nắm chặt chén trà sứ trắng khắc hoa sen nói: “Trông nàng ta quy củ như vậy, thật không nghĩ lại là người hèn hạ bỉ ối. Mẫu thân ta suýt nữa thì tức đến phát bệnh, nếu không phải ta đuổi tới kịp, chỉ sợ ca ca còn phải thú nàng ta vào cửa!” Lương Ngọc Dung bĩu môi, cơn giận còn chưa tan: “Sau đó người của Phủ Thụy Vương cũng tới, không ngừng hướng phụ mẫu ta bồi tội, còn nói sẽ về dạy dỗ lại Hướng Huyên cẩn thận. Ai biết có thật sự dạy dỗ hay không? Phụ mẫu ta cũng vì nghĩ cho ca ca, vốn muốn giấu diếm chuyện này, nhưng không biết ai đem tin tức truyền ra ngoài, lúc thọ yến buổi tối mọi người lại bàn tán, dường như tất cả mọi người ai ai cũng biết…”
Ai truyền ra ngoài, đương nhiên là Thế tử phu nhân của Phủ Thụy Vương - Hướng Vu.
Hướng Huyên câu dẫn tỷ phu của mình, Hướng Vu hiển nhiên hận nàng ta thấu xương. Bây giờ nàng ta không tự kiềm chế, thanh danh bại hoại, Hướng Vu đương nhiên sẽ không thay nàng ta ôm lấy chuyện xấu này.
Dù sao thì trải qua chuyện này, danh tiếng của Hướng Huyên triệt để bị phá hủy, sau này muốn gả cho nhà nào tốt, cũng chỉ sợ người ta chướng mắt nàng ta. Một người không trong sạch, có thể gọi là nữ nhân bại hoại, nhà ai muốn chứ? Đó không phải là tự làm cho gia môn xấu hổ sao!
Kể từ đó, Lương Dục cuối cùng cũng thoát khỏi Hướng Huyên.
Ngụy La nói với Lương Ngọc Dung một ít việc khác, đến khi trời không còn sớm nữa, Lương Ngọc Dung cũng không tiện ở lâu, Ngụy La mới đứng dậy tiễn Lương Ngọc Dung về.
Hai người đi ra khỏi phòng, đi không bao lâu, liền thấy ở cửa Tùng Viên có người tiến vào.