TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-02-12 15:27:09
Lượt xem: 77

Lo lắng của Cao Dương Trưởng Công Chúa không phải không có lý, Lý Tụng quả thật sẽ không nói, bởi vì chính hắn còn không thừa nhận tình cảm ái mộ của mình đối với Ngụy La.

Lý Tụng rời khỏi phòng khách, trở về sân nhỏ của mình, không về phòng, mà đứng dưới gốc đa lớn, rất lâu cũng không động.

Gốc đa to lớn, rất giống gốc cây trong viện hắn ở tại Cảnh Hòa Sơn Trang.

Khi đó, hắn và Ngụy La đứng dưới tán cây, nàng không chút do dự cầm cây trâm đ.â.m vào lồng n.g.ự.c hắn, khiến hắn tới nay vẫn còn đau. Vừa nhìn cây trâm phỉ thúy trong tay, n.g.ự.c hắn không tự chủ mà đau nhói.

Tuy là như thế, hắn vẫn không kìm lòng được lấy ra xem. Có gì tốt để xem? Không phải chỉ là của Ngụy La thôi sao?

Lý Tụng nhìn xa xăm, lòng bàn tay khép lại, nắm chặt thứ trong tay. Hắn thật muốn đ.â.m tiểu cô nương một nhát, để cho nàng nếm được tư vị của hắn lúc này. Vết thương bên ngoài khép lại, nhưng bên trong vết thương lại không tốt lên được, từng ngày từng ngày, dần trở nên thối rữa, không biết khi nào mới có thể khỏi hẳn.

Trong lòng hắn cất giấu một người, bỏ không được, dứt không xong, lại không thể để người khác nhìn thấy. Chỉ có thể đem nàng giấu vào sâu trong lòng, để nó biến chất, chỉ có mình hắn tự biết.

*** *** ***

Hai ngày sau, Triệu Giới rời kinh đi Thiểm Tây.

Trước khi đi Triệu Giới cũng không từ biệt Ngụy La, không biết là vì bận rộn, hay là vì đã đồng ý cho Ngụy La thời gian suy nghĩ thật kỹ. Hắn đáp ứng nàng, trước khi nàng nghĩ thông suốt, sẽ không động tay động chân với nàng. Triệu Giới lại không phải Liễu Hạ Huệ, nếu cô nương hắn yêu thích đã hiểu ý hắn, hắn liền nhịn không được muốn thân mật với nàng. Như vậy nếu gặp mặt mà không khống chế nổi bản thân, chi bằng tạm thời không gặp.

Lúc Triệu Giới rời kinh, Ngụy La còn ở vườn hoa trong hậu viện tưới nước, căn bản không biết hắn đã đi cứu nạn rồi.

Lúc này, mùa xuân đã qua, phần lớn hoa đã héo tàn, chỉ còn mẫu đơn và thược dược nở bừng.

Hàn Thị điều chế ra một loại son mới, đặt tên là Vi hồng nhan phú, màu sắc tự nhiên, nếu gương mặt tiều tụy mà thoa lên, lập tức rạng rỡ có sức sống, nhìn không ra vẻ tái nhợt. Mặc dù Ngụy La không thường dùng son, nhưng thấy vật này rất hay, liền muốn Hàn Thị làm cho mình một bình, đặt ở bàn trang điểm, lúc nào cần liền có để dùng,

Loại son này dùng một loài hoa mẫu đơn - - Chu sa lũy chế thành.

Ngụy La tưới hoa xong, nhận giỏ trúc trong tay Bạch Lam, lúc chuẩn bị hái cánh hoa, không biết một thân ảnh nho nhỏ từ đâu nhảy ra, đoạt lấy rổ hoa trong tay nàng, giơ lên thật cao, nói: “A La tỷ tỷ, tỷ muốn hái hoa sao? Đệ giúp tỷ”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-160.html.]

Ngụy La cúi đầu, nhìn thấy Ngụy Thường Di mặc áo màu xanh ngọc thêu kỳ lân, gương mặt tròn tròn nhỏ nhắn tươi cười, đôi mắt trong suốt sáng long lanh nhìn nàng.

Từ lần Ngụy La bảo vệ Ngụy Thường Di trước mặt Lý Tương, sau này hắn nhìn thấy nàng hắn lại càng thân cận với nàng hơn. Nhỏ như vậy, đã biết rõ ai đối tốt với hắn, ai không.

Ngụy La kinh ngạc a lên một tiếng: “Đệ biết ta muốn hái hoa gì sao? Không phải tới cho ta thêm phiền chứ?”

Ngụy Thường Di liên tục lắc đầu, tỏ vẻ bản thân rất nghiêm túc: “Đệ không làm phiền, A La tỷ tỷ, tỷ muốn hái hoa nào, đệ hái cho tỷ”.

Bộ dáng Ngụy Thường Di nghiêm trang, Ngụy La nhịn không được cười lên. Thấy hắn vô cùng hào hứng, cũng không từ chối, kêu hắn hái hoa giúp mình. Đáng tiếc tiểu tử này còn quá nhỏ, không biết phải hái thế nào, một đôi tay nhỏ mập mạp giơ lên, liền làm cả một đóa hoa đang nở rơi xuống, căn bản không dùng được nữa.

Sau cùng, Ngụy La quả thật chịu không nổi, đành phải bảo hắn đứng ở một bên nhìn nàng làm. Hắn lại không chịu ngồi yên, liền ở một bên cầm giỏ trúc giúp nàng, cũng may giỏ không nặng, hắn dư sức.

Không lâu sau, một lớn một nhỏ hái xong nửa rổ cánh hoa thật lớn, đưa đi Lan Viên cho Hàn Thị.

Trên đường về, vừa lúc gặp ngoại thất nữ Ngụy Bảo San của nhị phòng. Từ trước đến nay nhị phu nhân vẫn không công nhận nàng ta là tiểu thư Phủ Anh Quốc Công, cho nên hiện giờ nàng ta chỉ có họ Ngụy, nhưng lại không đổi tên theo quy củ của cô nương Ngụy Gia, vẫn dùng tên cũ. Hơn nữa, mặc dù nàng ta ở Phủ Anh Quốc Công, nhưng lại không được coi là tiểu thư chính thống của Phủ Anh Quốc Công, không có thứ bậc, hạ nhân nhìn thấy nàng ta, cũng chỉ khách khí gọi một tiếng “tiểu thư”. Địa vị của nàng ta ở Phủ Anh Quốc Công vô cùng khó xử.

Ngụy Bảo San mặc áo màu xanh nhạt thêu hoa mai, bên dưới là váy màu san hô thêu trăm bướm thành đoàn đi theo phía sau là một nha hoàn mặc bối tử màu xanh lam, đại khái là do nàng ta dẫn từ bên ngoài vào. Bước chân nàng ta nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển, như liễu yếu đu đưa theo gió, có vẻ quyến rũ mê người.

Nàng ta lớn hơn Ngụy La một tuổi, bởi vì gầy yếu, vóc người không lộ hẳn. Tuy đẹp, nhưng lại thiếu vẻ kiều mỹ của nữ nhân, nhìn nhiều dễ cảm thấy nhàm chán.

Ngụy Bảo San thấy Ngụy La, mặc dù lớn hơn Ngụy La một tuổi, nhưng vẫn quỳ gối hành lễ: “Gặp qua Tứ tiểu thư”.

Ngụy La dừng bước, nhìn nàng ta một cái. Có lẽ bởi vì Đỗ Thị và Ngụy Tranh, nàng không có chút cảm tình nào đối với kẻ thứ ba cũng như nữ nhi của kẻ đó, nàng dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Không cần khách khí, đứng lên đi”.

Nói xong, Ngụy La cũng không có ý muốn ở lại hàn huyên, liền dẫn Ngụy Thường Di rời đi.

Ngụy Bảo San từ từ đứng dậy, nhìn bóng lưng hai người một lát, mới xoay người đi tiếp đường của mình.

Loading...