TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-02-12 11:28:10
Lượt xem: 85

Xưa nay Lý Tương không ưa Cao Tình Dương và Cao Đan Dương, nàng tự nhận mình xinh đẹp hơn bọn họ, nhưng hết lần này tới lần khác danh tiếng của bọn họ lại lấn át nàng. Mỗi lần có yến tiệc lớn, người khác cũng đều vây quanh hai tỷ muội họ. Có gì đặc biệt hơn người chứ? Không phải vì Trần Hoàng Hậu là dì bọn họ sao?

Mẫu thân Lý Tương nàng cũng là Trưởng công chúa, thân phận tôn quý hơn bọn họ nhiều!

Cao Tình Dương không nói gì, chờ người bên cạnh đều đi hết, mới đi tới trước mặt Lý Tương, hé môi cười cười: “Tất nhiên là có việc, không có việc ta tìm ngươi làm gì!”

Lý Tương liếc mắt nhìn Cao Tình Dương: “Có chuyện gì?”

Cao Tình Dương như có như không nhìn nhìn tay trái của Lý Tương, hàm ý sâu xa nói: “Từ lúc kê lễ bắt đầu ngươi vẫn luôn nắm tay này, đến giờ cũng không bỏ ra. Sao vậy, bên trong có bảo bối gì sao? Không bằng lấy ra cho ta xem với!”

Lý Tương nhếch môi, mạnh miệng nói: “Có quan hệ gì với ngươi?”

“Đương nhiên không liên quan gì tới ta”. Cao Tình Dương cười nhẹ, tiếp tục nói: “Có điều có liên quan tới Thiên Cơ Công Chúa, và Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công đi! Ngươi nắm con bướm lâu như vậy, không thấy cấn tay sao?”

Sắc mặt Lý Tương trắng bệch, khiếp sợ nhìn Cao Tình Dương. Làm sao nàng ta biết được? Nàng ta nhìn thấy cái gì rồi?

Lý Tương tự cho rằng bản thân làm việc rất cẩn thận, không biết được Cao Tình Dương quả thực đã nhìn thấy rõ ràng. Lúc Cao Tình Dương đi hậu điện tìm Trần Hoàng Hậu, Trần Hoàng Hậu không có ở đó, Cao Tình Dương cũng không ở lại lâu, liền đi ra khỏi hậu điện. Lúc đó Lý Tương lại đi vào, trong lòng Cao Tình Dương liền nổi lên nghi hoặc, lưu tâm đứng ở cửa nhìn xem.

Như vậy tự nhiên đem mọi hành động của Lý Tương thu vào trong mắt.

Lý Tương lấy trâm bướm vàng ra khỏi hộp, không bao lâu liền trả về, đã làm gì không cần nghĩ cũng biết. Trong nháy mắt Cao Tình Dương hiểu dụng ý của nàng ta, cây trâm kia chủ yếu do Ngụy La phụ trách, nếu có vấn đề, Ngụy La nhất định không thoát khỏi bị trách phạt.

Nàng ta và Ngụy La có thâm cừu đại hận gì sao? Nếu không, sao có thể làm ra việc ngoan tuyệt đến vậy?

Cao Tình Dương và Ngụy La tiếp xúc không nhiều lắm, cũng không có bao nhiêu ấn tượng. Trước đây các nàng có gặp một lần, hình như là lúc sinh thần bảy tuổi của Triệu Lưu Ly. Ngày đó ở Tân Nhạn Lâu, nàng vốn dùng đậu phộng bày thành hình “Chim nhạn bay về phương nam”, đáng tiếc bị Ngụy La cầm đi một nắm, như vậy liền không đủ dùng. Lúc ấy nàng rất tức giận, cũng tranh chấp với Ngụy La, sau đó đệ đệ của Ngụy La ra mặt, chuyện này coi như chấm dứt.

Đã nhiều năm như vậy, mâu thuẫn trước kia cũng sớm quên rồi, nàng đối với Ngụy La không có ác ý hay thiện ý gì.

Đơn giản là không ưa hành động của Lý Tương mà thôi.

Lý Tương nghe Cao Tình Dương nói vậy, đương nhiên không thừa nhận, mặt nghiêm nghị, phủ nhận nói: “Bướm gì? Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết?”

Cao Tình Dương mím môi, cười nhạt một tiếng: “Thật sự nghe không hiểu sao? Vậy ngươi có dám mở tay ra cho ta xem xem bên trong là gì hay không?”

Lý Tương tất nhiên không dám.

Lý Tương nhìn Cao Tình Dương một lát, chợt nhếch môi, thẹn quá hóa giận nói: “Dựa vào cái gì ta phải cho ngươi xem? Ngươi nói ta lấy thì ta lấy thật sao, vì sao phải nghe lời ngươi?”

Nói xong, Lý Tương phất tay áo, xoay người rời đi.

Lý Tương đi rất nhanh, nhìn như bình tĩnh, nhưng kì thực trong lòng đã hoảng loạn lắm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-154.html.]

Cao Tình Dương biết chuyện, nàng ta sẽ báo lại với Trần Hoàng Hậu sao? Nếu Trần Hoàng Hậu biết, tìm thấy con bướm trên người Lý Tương nàng thì làm sao đây? Không bằng tìm chỗ nào đó ném đi là xong chuyện.

Nhưng trong cung chỗ nào cũng có người, cho dù ném ở đâu cũng sẽ để lại dấu vết. Không bằng trả lại chỗ cũ!

Nghĩ tới vừa rồi Ngụy La cài trâm lên cho Triệu Lưu Ly, Lý Tương không khỏi lâm vào mê hoặc. Cây trâm kia do tự tay nàng bẻ, vì sao Ngụy La có thể lấy ra một cây trâm hoàn hảo không sứt mẻ chứ?

Trong lòng Lý Tương như trăm mối tơ vò, đúng lúc này, hai người cung nữ mặc xiêm y màu tím đi qua nàng ta, vừa đi vừa nhỏ giọng bàn tán - -

“Cây trâm Tĩnh Vương điện hạ tặng công chúa thật đẹp quá, nghe nói là kêu người đặc biệt làm riêng, mất hơn một tháng đó…”

“Đúng vậy, ngay cả Hoàng Hậu Nương Nương cũng rất hài lòng với cây trâm đó, còn khen Tĩnh Vương Điện Hạ có tâm nữa”.

Lý Tương vô thức dừng bước, lắng nghe đoạn hội thoại của bọn họ.

Hai người thoáng lướt qua nàng, một người trong đó lại nói: "Cây trâm kia đang để ở hậu điện, mới lúc nãy ta cũng nhìn qua. Không nghĩ tới nhìn gần càng đẹp hơn, một chút tì vết cũng không có…”

Vừa nói bọn họ vừa đi xa.

Lý Tương đứng tại chỗ, trong lòng tràn ngập cảm giác không thể tin được.

Làm sao có thể không có tỳ vết nào? Rõ ràng nàng đã bẻ gãy một con bướm trên đó, con bướm đó còn trong tay nàng, chẳng lẽ là ảo giác của nàng sao?

Lý Tương không tin, đem con bướm bằng tơ vàng trong lòng bàn tay ra nhìn nhìn, xác thực nó vẫn ở đây, vậy không phải là ảo giác. Đã như vậy, sao mọi người lại không nhìn ra? Vì sao Ngụy La có thể lấy ra một cây trâm hoàn hảo không sứt mẻ gì?

Lý Tương không tin, không biết là mắt của người khác có vấn đề, hay mắt của nàng có vấn đề. Suy nghĩ hồi lâu, mãi vẫn không nghĩ ra được, nàng quyết định đi hậu điện nhìn một chút.

Trong hậu điện lúc này không còn lại bao nhiêu người, chỉ có vài cung nữ ở lại dọn dẹp sau buổi lễ. Cung nữ thấy Lý Tương tiến vào, quỳ gối hành lễ, cũng không hỏi gì nhiều, tiếp tục công việc trên tay.

Lý Tương đi vào trong, trên bàn trang điểm bằng gỗ lim mạ vàng có một cái hộp hoa mai bằng gỗ tử đàn, đúng là hộp đựng trâm cài tóc của Triệu Lưu Ly hôm nay. Chắc là còn chưa kịp thu dọn, xung quanh còn bày phát kê và mũ trâm dùng trong kê lễ hôm nay. Nàng nhìn quanh một lát, thấy không có ai chú ý, liền đi tới gần, mở hộp ra xem - -

Sau khi thấy rõ đồ bên trong, Lý Tương kinh ngạc mở to mắt.

Trong hộp đúng là cây trâm vàng bị nàng bẻ gãy! Đâu ra cây trâm hoàn mỹ không tì vết như bọn cung nữ nói? Vậy hôm nay Ngụy La cài lên đầu Triệu Lưu Ly cái gì? Là nàng hoa mắt sao?

Lý Tương cả kinh, không kịp phản ứng, lúc này mới ý thức được mình đang rơi vào một cái bẫy! Nàng đang muốn đóng hộp lại, liền nghe sau lưng có người hỏi: “Lý Tương, ngươi đang làm gì?”

Lý Tương hoảng loạn xoay người, chỉ thấy Trần Hoàng Hậu lộng lẫy hoa lệ ung dung đứng đối diện, bên cạnh không chỉ có Triệu Lưu Ly, còn có đám người Ngụy La và Cao Đan Dương.

Trong lòng Lý Tương lộp bộp, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, đang muốn tìm cớ giải thích.

Còn chưa kịp mở miệng, Triệu Lưu Ly liền nhìn Lý Tương hỏi: “Ngươi mở hộp đựng trâm làm gì? Trong tay ngươi đang cầm gì đó, để chúng ta xem một chút!”

Loading...