TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-02-12 08:57:50
Lượt xem: 64
Tay kia dừng lại giữa không trung một lát, cũng không thu lại, mà chạm vào lỗ tai nàng, nắm lấy thùy châu của nàng mà vuốt vuốt, thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên: “Sao vậy? Nhóc con, thân thể không thoải mái sao?”
Thanh âm này…
Ngụy La ngẩng đầu, nghênh đón đôi mắt cười như không cười đang nhìn nàng, thật là Triệu Giới! Nàng kinh ngạc hỏi: “Đại ca ca, sao ca ca cũng ở đây? Ca ca tới đây lúc nào?”
Triệu Giới tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy tay chỉ chỉ, nhếch môi nói: “Không phải muội nói phía sau chùa có một rừng hoa đào, hoa nở rất đẹp, kêu bản vương nếu có thời gian liền tới xem một chút!”
Ngụy La ngẩn ngơ a một tiếng, thành thật nói: “Muội quên mất!”
Tình trạng hôm nay của nàng không tốt, đầu óc của chậm chạp, không nhớ gì cũng là bình thường.
Triệu Giới nhếch mi, nhớ tới bộ dáng ỉu xìu của nàng, suy nghĩ gì đó nhìn nàng một lúc, lại hỏi: “Thân thể muội không thoải mái sao?”
Ngụy La mím môi, gò mà trắng mịn có chút phớt hồng. Nàng không nghĩ nói sự thật với Triệu Giới, dù sao loại chuyện này cũng không tiện mở miệng, rất nhanh nghĩ ra một cái cớ thật tốt nói: “Mới vừa xuống núi nên có chút mệt, muội nghỉ ngơi một lát là được rồi”.
Đôi mắt đen của Triệu Giới chợt lóe, nhớ tới hôm qua hắn thấy một màn kia của nàng, cũng đoán được đại khái. Triệu Giới mặt không biến sắc, môi khẽ cong, có nhiều chuyện cô nương không tiện mở miệng, nàng không muốn nói, hắn cũng không ép.
Cách đó không xa, Lương Ngọc Dung đẩy Ngụy Thường Dẫn đi dưới tán cây đào, cánh hoa vươn đầy đất, xe lăn từ từ đi nghiền qua, đóa hoa vùi sâu trong đất, ngay cả đất cũng tràn ngập mùi hương. Ngụy Thường Hoằng đi phía sau, hắn không am hiểu giao tiếp với người khác, nãy giờ cũng không nói gì, chỉ yên lặng đi theo sau.
Ngụy La nhìn bọn họ, muốn nói lời cáo biệt với Triệu Giới, lại nghe hắn nói: “A La, nếu muội thấy không thoải mái, Đại ca ca đưa muội về Thiên Phật Tự”.
Ngụy La theo bản năng muốn từ chối, nàng sao có thể bỏ Thường Hoằng và Lương Ngọc Dung ở đây mà về! Nói là cùng nhau đi xem hoa đào, sao một mình nàng trở về được chứ!
Nhưng tiếp theo đó, Ngụy La thấy Chu Cảnh không biết từ đâu dắt ra một con tuấn mã màu mận đỏ. Triệu Giới nhận lấy dây cương, nói với nàng: “Bản vương cưỡi ngựa, nó có thể đưa muội lên núi”.
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-133.html.]
Nói thật, Ngụy La động tâm.
Nếu như không cưỡi ngựa, nàng phải tự đi bộ về Thiên Phật Tự. Đường núi dài như vậy, với sức của nàng bây giờ, nhất định không quay về được.
Ngụy La đứng tại chỗ giãy giụa khổ sở, tình thế khó xử, nàng cũng chưa nghĩ kĩ, vậy mà Triệu Giới đã tới bồng nàng lên, giữ eo nhỏ của nàng bế nàng lên ngựa. Hắn khẽ cười: “Bản vương bảo Chu Cảnh nói với bọn họ một tiếng, bọn họ sẽ biết”.
Ngụy La nắm lấy bờm ngựa, khẽ chống người dậy, cánh môi khẽ nhếch, cuối cùng gật gật đầu.
Triệu Giới không cho Kim Lũ đi theo, hắn đi trước dắt dây cương, mang theo nàng đi tới bên kia rừng đào.
Ngụy La ngồi yên trên lưng ngựa, độ cao này vừa vặn có thể nhìn được toàn bộ quang cảnh rừng đào. Cánh hoa đào bay lả tả rơi trên người nàng, Ngụy La nhìn bóng lưng Triệu Giới đi phía trước, nghiêng đầu rồi lâm vào trầm tư. Bả vai hắn rộng lớn, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng là người có thân phận tôn quý, khí chất cao nhã, hết lần này tới lần khác lại nguyện ý dắt ngựa cho nàng.
Bọn họ đi càng lúc càng xa, đã không nhìn thấy đình nhỏ phía sau. Hoa đào trên đỉnh đồi nở rộ, hương hoa xông vào mũi, trong không khí tràn ngập hương thơm.
Ngụy La cảm thấy không thích hợp, kêu một tiếng: “Đại ca ca”. Triệu Giới xoay người lại, ừ một tiếng, giọng nói từ tính mê người.
Nàng hỏi: “Không phải chúng ta đi về sao, đường này hình như không đúng lắm?”
Triệu Giới cong môi giải thích: "Đây là đường khác, ra khỏi rừng đào có một suối nước nóng, chúng ta theo đường đó lên núi”.
Ngụy La tỉnh ngộ a một tiếng, nghe thấy có suối nước nóng vừa ngạc nhiên vừa mừng. Không phải nàng chưa từng ngâm mình trong suối, chỉ là suối nước nóng tự nhiên thật chưa từng thấy qua, không biết như thế nào, lập tức liền tò mò.
Đi không bao lâu, rời khỏi rừng đào, quả nhiên có một ôn tuyền tự nhiên. Ôn tuyền này được ba mặt núi vây lại, vách núi dựng đứng, đá lởm chởm, chỉ có một mặt giáp rừng có thể ra vào. Bên bờ không ít đá tảng chồng chất, diện tích không lớn có phần hơi nhỏ, trên mặt nước có hơi nước bốc lên, khí nóng đập vào mặt, cực kỳ mê người.
Ngụy La nhảy từ trên lưng ngựa xuống, đến cạnh suối nước nóng, đôi mắt ngóng nhìn trông mong. Nếu không phải có Triệu Giới ở đây, nàng thực muốn đi xuống ngâm mình trong nước. Nhưng nghĩ lại, tình hình của nàng bây giờ khá đặc biệt, cho dù không có Triệu Giới ở đây cũng không thể ngâm. Nghĩ vậy, nàng lại bình tĩnh, trong lòng cũng dễ chịu hơn. Nàng nhìn thấy mấy khối đá đẹp mắt khéo léo xếp quanh ôn tuyền, nhịn không được nhặt lên một khối, cầm vào tay liền cảm nhận được độ nóng, Ngụy La ngạc nhiên mừng rỡ nắm trong tay: “Đá cũng nóng này!”
Triệu Giới đứng một bên, mỉm cười nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng: “Bây giờ còn muốn vội vã trở về sao?”