TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-02-12 08:40:59
Lượt xem: 82
Cũng may tiểu cô nương đi không nhanh, vài bước liền đuổi kịp.
Ngụy La nghe tiếng liền dừng lại, không rõ chuyện gì quay đầu lại nhìn về phía Triệu Giới: “Đại ca ca còn có việc gì sao?”
Triệu Giới đứng bên cạnh nàng, nhìn gương mặt tinh xảo trong sáng, lần đầu tiên hắn cảm thấy khó có thể mở miệng. Phải nói như thế nào chứ? Tiểu cô nương trưởng thành rồi, lần đầu tiên có quý thủy, hắn thay nàng cao hứng, nhưng cũng có chút lo lắng mơ hồ. Trưởng thành có nghĩa là thành thục, vốn là nụ hoa nhưng từ bây giờ đã nở rộ thành cánh hoa rực rỡ, nàng sẽ càng ngày càng đẹp, đẹp đến đủ để hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Triệu Giới bây giờ đã cảm thấy khủng hoảng, Ngụy La còn non nớt đã hấp dẫn hai người Lý Tụng và Tống Huy, nếu lớn lên chẳng phải sẽ khiến người khác càng lo lắng hơn sao?
Triệu Giới nghĩ nghĩ, sau này có nên coi sóc Ngụy La chặt chẽ hơn không? Tiểu cô nương này chỉ có thể thuộc về hắn, hắn nhìn nàng từng chút một dần dần lớn lên, tự mình vun đắp cho bông hoa thêm yêu kiều, hắn vì nàng tưới nước bón phân, cuối cùng cũng đợi tới ngày hoa nở. Đóa hoa này chỉ có mình hắn có thể hái xuống, ai cũng không được chạm vào.
Triệu Giới chỉ nhìn nàng không nói lời nào, Ngụy La không khỏi có chút nóng nảy: "Rốt cuộc Đại ca ca muốn nói gì?”
Triệu Giới hoàn hồn, nhìn nha hoàn Kim Lũ đứng bên cạnh nàng, mặt không đổi sắc kêu Ngụy La tới trước mặt hắn: “Người của ta mới nhặt được hai cái túi hương, muội xem có phải của muội không?”
Ngụy La nghe vậy tiến lên, đi được một nửa liền nhớ tới hôm nay bản thân không mang theo túi hương, sao có thể là của nàng! Ngụy La đang định mở miệng, chỉ thấy Triệu Giới lấy túi hương ra, nàng cầm túi thơm rỗng màu xanh ngọc thêu hoa sen nhìn nhìn, lắc đầu nói: “Không phải của muội, Đại ca ca, cái này vừa nhìn là biết của nam nhân rồi!”
Triệu Giới mặt không đổi sắc, kêu nàng xem lại, "Hương liệu trong này muội biết không?”
Kim Lũ đứng phía sau kiên nhẫn chờ hai người, đầu tiên nàng ta nhìn mặt đất dưới chân, sau đó nhìn qua hành lang bên kia, cuối cùng lại nhìn Ngụy La. Kim Lũ nhìn một chút, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ cổ quái, nhìn chằm chằm nơi váy của Ngụy La mấy lần, cuối cùng cũng xác định được đó là gì. Mặt Kim Lũ đanh lại lộ vẻ căng thẳng, nhất thời quên luôn quy củ, hoảng hốt rối loạn kêu lên: “Tiểu thư!”
Cô nương gia đến quý thủy không phải chuyện gì lớn, lây dính lên y phục một chút cũng là chuyện thường, nhưng nếu ở nơi đông người bị người ngoài nhìn thấy, quả thật rất xấu hổ! Hơn nữa Ngụy La lại là có quý thủy lần đầu, căn bản chưa từng lưu tâm. Lại nói đời trước lúc hơn mười bốn tuổi Ngụy La mới có quý thủy, bây giờ tới sớm một năm, tất nhiên nàng không kịp chuẩn bị.
Ngụy La đang ngửi ngửi hương liệu trong túi thơm, nghe Kim Lũ kêu mình ầm ĩ, nghiêng đầu hỏi: “Có gì mà gấp gáp như vậy?”
Đại sự, là đại sự đó! Cũng không biết lúc nãy ra ngoài có ai nhìn thấy hay không, Kim Lũ cẩn thận nghĩ lại, các nàng từ lúc ra khỏi phòng cơ bản cũng không gặp ai, chỉ gặp Triệu Giới và trụ trì Thanh Vọng. Trụ trì thì hẳn là không thấy, còn Triệu Giới… xem sắc mặt vị này cũng không có gì khác thường, vẻ mặt tự nhiên, hắn là không thấy đi!
Nghĩ như vậy, Kim Lũ khẽ thở phào một cái. Nhân lúc Tĩnh Vương điện hạ và người khác còn chưa phát hiện ra, phải dẫn tiểu thư về phòng ngay mới được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-129.html.]
Kim Lũ đi lên, rất nhanh liền nghĩ ra lý do tốt, hổ thẹn nói: “Nô tỳ đột nhiên nhớ ra, vừa rồi lúc đi ra có quên đồ trong phòng, tiểu thư đi với nô tỳ về một chuyến nhé?”
Ngụy La chớp mắt, vô thức nói: “Đồ gì?”
Kim Lũ không trả lời được, ấp úng một lúc, cuối cùng đỏ mặt nói: “Là đồ vật rất quan trọng!”
Ồ, nếu đã nói như vậy, Ngụy La liền miễn cưỡng đồng ý. Nàng trả lại túi thơm cho Triệu Giới, trước khi đi cũng không quên nói với hắn: “Túi thơm có đàn hương và bạch chỉ , còn có một loại nguyên liệu muội không rõ, nếu Đại ca ca muốn biết, muội sẽ về hỏi Hàn di giúp ca ca”. Nói xong còn chưa kịp tạm biệt liền bị Kim Lũ giục rời đi, xoay người đi về phía phòng của mình.
Kim Lũ lo lắng xiêm y dính m.á.u của Ngụy La bị người khác thấy, lúc đi về như vô tình như cố ý đi sau lưng Ngụy La, ngăn cản ánh mắt của người khác.
Triệu Giới đứng ở hành lang nhỏ bên nhà, tay cầm túi thơm, nhìn bóng lưng Ngụy La đi xa dần. Đồng tử đen thẫm thanh thúy, vẻ mặt bí hiểm, rất lâu cũng không động.
Nàng đương nhiên không biết túi thơm này, bởi vì túi thơm này là của Triệu Giới hắn.
Triệu Giới thu hồi ánh mắt, bờ môi khẽ cong lên thành nụ cười nhẹ. Triệu Giới có mày kiếm hình lưỡi mác, dung nhan tuấn tú, vẻ mặt bình thường vô cùng lãnh đạm, cho dù bây giờ có cười rộ lên thì cũng khiến người ta có một cảm giác áp bức vô hình. Triệu Giới sung sướng cười rộ lên, mắt phượng nhu hòa, khóe môi cong cong, vô cùng đẹp mắt.
*** *** ***
Hậu viện, phòng khách.
Ngụy La ù ù cạc cạc bị Kim Lũ kéo về, vào phòng liền hỏi: “Kim Lũ, đến tột cùng là quên mang thứ gì?”
Kim Lũ đi vào phòng trong, lấy từ trong bọc ra một bộ xiêm y sạch sẽ rồi mới đi ra, thu lại vẻ mặt căng thẳng lúc nãy, híp mắt cười tủm tỉm nhắc nhở: “Tiểu thư, người xem đằng sau váy của mình một chút”.
Lông mày Ngụy La nhíu lại, không hiểu trong bụng Kim Lũ đang bán hồ lô gì, quay đầu nhìn nhìn, hồi lâu mới nhìn ra vết m.á.u đã khô trên váy. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng cứng lại, cuối cùng cũng hiểu tại sao Kim Lũ lại vội vàng giục nàng quay về, hóa ra là có quý thủy lần đầu. Khó trách hôm nay nàng cảm thấy khó chịu, toàn thân bủn rủn, cả người mệt mỏi không có chút sức lực nào.
Hiểu được rồi Ngụy La liền nhớ tới, vừa rồi Triệu Giới cũng ở đó, không phải Triệu Giới đã thấy gì rồi chứ, hắn có chê cười nàng không? Kiếp trước không phải mười bốn tuổi nàng mới có sao, lần này sao lại đến sớm như vậy?
Sắc mặt nàng không tốt, Kim Lũ rất nhanh đoán được Ngụy La nghĩ gì, vội vàng an ủi: “Tĩnh Vương điện hạ sẽ không thấy đâu, lúc nãy nô tỳ mới nhìn qua, nét mặt ngài ấy rất tự nhiên, không có gì khác thường”.