TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-02-11 21:19:37
Lượt xem: 87

Nhưng hắn đến cùng là muốn làm gì chứ? Nàng có bị Lý Tụng hôn hay không, hắn sao lại để ý tới như vậy?

Hồi lâu sau, Triệu Giới cũng dừng động tác trong tay lại, thấy đôi môi của nàng bị vân vê tới sưng lên, lửa giận trong lòng cũng nguội bớt.

Sắc mặt Triệu Giới dần dần dịu xuống, thấy đôi mắt tiểu cô nương hồng hồng, cũng không có chút vui mừng, hắn nhịn không được thấy lòng mềm nhũn, dịu dàng nói: “Sao lại khóc?”

Ngụy La bĩu môi, lên án: “Đau”. Nói xong lại chỉ cổ tay mình, rồi chỉ chỉ miệng mình: “Đau ở đây, ở đây cũng đau”.

Triệu Giới cong môi, đối với bộ dáng làm nũng của nàng cũng rất thích, cầm cổ tay nàng nói: ‘Để bản vương coi một chút…”

Trên cổ tay trắng nõn của tiểu cô nương quả nhiên có vết tím ứ đọng, mới rồi còn hồng, bây giờ đã xanh lên rồi. Bởi vì lúc nãy hắn tức giận, nhất thời quên không khống chế lực đạo, lại vô ý làm nàng bị thương. Vòng m.á.u ứ đọng quanh cổ tay đối lập với làn da nàng, nhìn có chút ghê người, chỉ trách da nàng quá non nớt, đụng một chút liền xanh đỏ lên. Điều này khiến hắn có chút phiền muộn, mỏng manh như vậy, sau này đi theo hắn, làm sao có thể không lo lắng mà yêu thương nàng! Hắn đợi lâu như vậy, vì nàng cất giữ hai mươi mấy năm tinh lực, đến lúc đó hắn không đảm bảo được có làm nàng bị thương hay không.

Triệu Giới nhẹ nhàng vuốt ve vòng m.á.u ứ đọng kia: “Đau không?” Ngụy La mím môi, không vui hỏi ngược lại: "Đại ca ca nói xem?"

Triệu Giới vừa đụng, Ngụy La liền vô thức co tay lại. Lông mi dài của nàng nhẹ nhàng run rẩy, đột nhiên nhớ ra cái gì, mở mắt nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy Đại ca ca sao lại ở đó?”

Triệu Giới dừng động tác, mặt không đổi sắc nói: “Lúc nãy ta đi ngang qua đình bát giác, nhìn thấy muội đi vào rừng trúc. Rừng trúc kia phức tạp hỗn độn, ta lo muội bị lạc nên mới vào trong tìm xem”.

Lý do này miễn cưỡng cũng chấp nhận được, Ngụy La chậm chạp a một tiếng, cũng không hỏi lại.

Đứng mãi ở chỗ này cũng không phải cách, vạn nhất có người đi qua, nhìn thấy bọn họ thì thật không thể giải thích rồi.

Triệu Giới đau lòng xoa xoa cổ tay nàng, chỗ đó đã ứ đọng thành một khối lớn, nếu không kịp thời xử lý, không chừng ngày mai sẽ chuyển sang tím xanh. Triệu Giới mang Ngụy La ra khỏi chỗ này, gọi một tên hạ nhân đi chuẩn bị rượu thuốc, lại ngựa quen đường cũ dắt nàng vào một gian phòng khách. Để hạ nhân lấy rượu thuốc ra, sau đó liền đổ lên tay mình chà xát cho nóng, lại tỉ mỉ thoa lên cổ tay nàng.

Triệu Giới thỉnh thoảng sẽ đến Phủ Định Quốc Công, đối với cấu trúc nơi này cũng coi như quen thuộc. Giang phòng này bình thường không có người ở, dọn dẹp coi như sạch sẽ, bàn ghế không bị nhiễm bụi, trong phòng sáng sủa, tạm thời ở lại một lúc cũng không sao.

Bôi thuốc xong, Triệu Giới đứng lên, đi qua một bên rửa tay, lại lơ đãng hỏi: “A La, vừa rồi ca ca đi qua đình nghỉ mát, sao muội không để ý tới bản vương?”

Trên cổ tay Ngụy La đều là mùi rượu thuốc, nàng nhăn mặt ngửi một cái, cũng không nghĩ nhiều về lời nói của hắn: “Cao tỷ tỷ tìm huynh”.

Triệu Giới ngừng tay, nhìn nàng, hỏi lại: “Cao Đan Dương tìm ta thì có liên quan gì tới muội?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-124.html.]

Ngụy La nghiêng đầu: “Mọi người đều nói ca ca và Cao tỷ tỷ là một đôi”. Nói xong, đôi con ngươi khẽ chuyển, giống như thuận miệng nói tới: “Đại ca ca còn tặng tỷ ấy một cái vòng ngọc bích. Cao tỷ tỷ cho muội xem, thật sự rất đẹp”.

Triệu Giới nhíu mày, dừng động tác lau tay lại: “Vòng tay gì?” Sao một chút ấn tượng hắn cũng không có.

Ngụy La liền đem chuyện cũ mà Cao Đan Dương nói với nàng kể lại một lần, kể đến đoạn cái vòng, nói rất khí thế, chống cằm hỏi: “Đại ca ca, chỗ của ca ca có rất nhiều ngọc thạch sao? Nếu rất nhiều không dùng hết, tặng cho muội được không?”

Ngụ ý chính là, thủ đoạn Triệu Giới dụ dỗ tiểu cô nương vui vẻ đều giống nhau, chẳng có chút mới mẻ nào. Tặng cho Cao Đan Dương một cái vòng ngọc bích, lại tặng cho nàng dây lưng con sóc bằng đá ngọc lam, mặc dù món đồ thay đổi, nhưng bản chất vẫn giống nhau.

Triệu Giới nghe nàng nhắc tới, mới nhớ lại còn có một đoạn chuyện cũ như vậy. Nhưng hắn chưa bao giờ tặng cho Cao Đan Dương cái vòng nào cả, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của Trần Hoàng Hậu. Vẻ mặt Triệu Giới khó chịu, Cao Đan Dương sao lại nói với Ngụy La mấy chuyện này? Là thuận miệng nhắc tới, hay cố ý nhắc nhở nàng?

Trong lòng Triệu Giới không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra với Ngụy La. Ngẫm lại, hắn nắm được chút dấu vết, bên môi không tự chủ cong lên. Nàng nói như vậy là vì để ý hắn sao? Không hy vọng hắn tặng đồ cho Cao Đan Dương?

Tuy nghĩ như thế, nhưng vẫn nên giải thích cho tiểu cô nương hiểu, miễn khiến nàng hiểu lầm. Triệu Giới ngậm cười nói: “Ta không tặng gì cho nàng ấy cả, cái vòng kia không phải ca ca tặng. A La, bản vương chỉ tặng đồ cho muội”.

Ngụy La nhìn Triệu Giới, đôi mắt trong suốt. Có vài tia sáng xẹt qua trong đầu nàng, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy gì.

Ngụy La nhếch môi, nhớ tới mấy lời Triệu Lưu Ly nói ngày đó. Triệu Lưu Ly đem mọi chuyện Dương Chẩn đối tốt với nàng ấy nói ra, sau khi nàng nghe xong, cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ những việc Dương Chẩn làm cho Triệu Lưu Ly, Triệu Giới hình như cũng đối với nàng như vậy. Triệu Lưu Ly còn nói Dương Chẩn đối với người khác đều rất lãnh đạm, đối với nàng ấy lại nhiệt tình, Triệu Giới không phải cũng vậy sao? Hắn đối với người khác đều không có sắc mặt tốt, chỉ có đối với nàng dường như vô cùng kiên nhẫn.

Hắn sẽ luôn luôn đối tốt với nàng sao, chỉ đối tốt với mình nàng?

Ngụy La đưa tay nắm lấy tay áo hắn, đôi mắt ướt nhẹp sáng long lanh như con hươu nhỏ, mở miệng nói: “Đại ca ca, ca ca…”

Triệu Giới nhìn nàng, đợi nàng nói tiếp.

Ngụy La nói: "Về sau ca ca không thể tặng đồ cho người khác, cũng không thể đối tốt với người khác, chỉ có thể đối tốt với mình muội”.

Trong mắt Triệu Giới lay động, mắt cũng trở nên sẫm màu. Hắn nhìn nàng, chậm rãi hỏi: “Vì sao?”

Chính Ngụy La cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Triệu Giới nên làm vậy, hắn hỏi lại nàng, khiến nàng có chút mê man.

Ngụy La đang muốn mở miệng, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, đông đông đông, nhẹ nhàng chậm chạp lại rụt rè.

Hai người cùng nhìn về phía ngưỡng cửa, chỉ thấy Kim Lũ lúng túng đứng ở đó, bộ dáng có chút câu nệ, sắc mặt ngượng ngùng nói: “Tiểu thư, Tĩnh Vương Điện hạ… Tìm được Thất thiếu gia rồi. Bạch Lam dẫn thiếu gia đi ao sen đằng sau rừng trúc, gặp phải thiên kim Phủ Nhữ Dương Vương…”

Loading...