TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-02-11 21:11:20
Lượt xem: 99
Cao Đan Dương đặc biệt chiếu cố Ngụy La, người không biết còn tưởng rằng quan hệ hai người tốt lắm, thật ra hai người chỉ gặp mặt một lần, nói một vài lời. Tình cảm tốt mà Cao Đan Dương dành cho Ngụy La, tự Ngụy La không giải thích được, cho nên Cao Đan Dương và Ngụy La ngồi chung một lúc cũng không có gì để nói.
Cao Đan Dương kêu nha hoàn mang trà lên, giới thiệu các nàng với Cao Nghĩa Du: “Đây là Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công - Ngụy La, đây là đại tiểu thư Phủ Bình Viễn Hầu - Lương Ngọc Dung”.
Cao Nghĩa Du mỉm cười gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Cao Đan Dương lại bưng chén trà sứ in hoa mai đến trước mặt Ngụy La, chậm rãi nói: “Lần trước ở Cảnh Hòa Sơn Trang, tỷ với A La trò chuyện rất vui, chỉ tiếc thời gian không đủ, không thể tận hứng. Nếu hôm nay muội đã tới Phủ Định Quốc Công, thật là dịp tốt để tụ họp”.
Ngụy La nói lời cảm tạ rồi nhận lấy chén trà, khách khí nói: “Cao tỷ tỷ nói đúng, cũng lâu rồi muội không gặp được người hợp ý như tỷ”.
Hai người có qua có lại, vẻ mặt lại vô cùng chân thành.
Lương Ngọc Dung không thích tình cảnh thế này, nàng yên lặng nhấp ngụm trà, đã không giúp được Ngụy La, thì cũng không thể làm cản trở Ngụy La được.
Vài câu đều nói xong, Ngụy La ứng phó vừa đủ, vừa không lộ vẻ quá nhiệt tình, cũng không để người ta có cảm giác lãnh đạm, mọi cử chỉ đều không có gì để soi mói. Mặt Cao Đan Dương không biến sắc cười, đột nhiên hỏi: “Không biết A La muội muội có thích nghe diễn không?”
Ngụy La nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: "Lâu lâu cũng có nghe một lần, muội thích nghe của Vĩnh Xuân Phường”.
Cao Đan Dương a một tiếng: “Vừa hay, tỷ cũng thích nghe vở này. Lần trước tỷ nghe diễn ở Vĩnh Xuân Phường, hình như có thấy muội, đang muốn gọi muội một tiếng, đáng tiếc nháy mắt đã không thấy muội đâu rồi”.
Ngụy La chớp mắt một cái, thuận miệng hỏi: “Không biết Cao tỷ tỷ đi coi lúc nào?”
"Khoảng chừng trước đại điển săn b.ắ.n ba ngày”. Cao Đan Dương suy tư một chút, tiếp tục nói: “Lúc đó tỷ ở trên đường thấy Tĩnh Vương biểu ca và Lưu Ly, nghe biểu ca nói A La muội muội cũng đi chung”
Ngụy La "Ngô" một tiếng, chẳng nói đúng sai.
Cao Đan Dương che miệng cười, nói ra mấy lời: “Trong ấn tượng của tỷ, Tĩnh Vương biểu ca không thích nghe diễn, lần đó trông thấy huynh ấy ở đó, quả thật ngoài dự kiến”.
Cao Nghĩa Du đang uống trà, nghe vậy liền kinh ngạc: “Ngươi nói nhìn thấy Tĩnh Vương biểu ca đi nghe diễn?”
"Đúng vậy." Cao Đan Dương cũng cảm thấy khó tin, quay đầu nói với Cao Nghĩa Du: “Còn nhớ lúc ta sinh thần mười lăm tuổi không, hôm đó mời biểu ca ra ngoài đi dạo nghe diễn, nói gì huynh ấy cũng không chịu đi. Cuối cùng ta tức giận, tuyên bố không bao giờ quan tâm huynh ấy nữa, vậy mà sau đó huynh ấy tặng ta một đôi vòng ngọc để tạ tội, ta mới chịu tha thứ”.
Nói xong Cao Đan Dương nhấc tay áo thêu viền vàng lên, để đôi vòng ngọc bích sáng lóe trên tay hiện ra: “Chính là cái vòng này, ta liền mang tới bây giờ. Nhìn xem, có đẹp không?”
Cao Nghĩa Du trêu ghẹo: “Ngươi cho ta xem bao nhiêu lần rồi, còn có thể khó coi sao?”
Cao Đan Dương mím môi cười một tiếng, lông mi rũ xuống, có chút kiều thái của một cô gái.
Thật ra chiếc vòng này không phải Triệu Giới tặng, là năm ấy Cao Đan Dương nàng khóc lóc kể lể với Trần Hoàng Hậu, sau đó Trần Hoàng Hậu lấy danh nghĩa Triệu Giới tặng lại. Có lẽ Triệu Giới căn bản cũng không biết có chiếc vòng này tồn tại, cho dù có biết, hắn cũng không quan tâm. Nhưng nàng rất coi trọng, mấy năm liên tục đều đeo nó, không cam lòng bỏ xuống.
Ngụy La chống cằm, thoáng nhìn chiếc vòng tay kia. Không có gì đặc biệt, trên eo nàng còn có một dây đeo hình con sóc ăn hạt thông bằng đá Ngọc Lam đẹp mắt đấy.
Một lát sau, nha hoàn lục tục bưng vài đĩa hạt dưa, điểm tâm và trái cây lên để các cô nương nhấm nháp. Cao Đan Dương ngẩng đầu, bỗng nhiên đứng lên, nhìn vào đình bát giác.
Ngụy La không rõ chuyện gì, theo tầm mắt của nàng ấy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ven hồ đối diện có hai người đi qua. Một người vô cùng lạ mặt, một người mặc cẩm bào bằng tơ xanh thẫm, đúng là Triệu Giới.
*** *** ***
Triệu Giới cùng nhi tử Định Quốc Công Cao Hạc trên đường tới tiền viện, hai người có chút giao tình, lúc này nói chuyện với nhau cũng coi như hòa hợp.
Hắn đang đi, chợt nghe sau lưng có tiếng gọi tới: “Tĩnh biểu ca!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-122.html.]
Triệu Giới vô thức nhíu mày, vốn không muốn dừng bước, nhưng Cao Hạc lại dừng lại nói: “Đan Dương muội muội đang tới đây”.
Cao Đan Dương nhấc váy đi tới trước hai người, bởi vì sốt ruột, trên giương mặt trong suốt hơi hiện lên chút nét hồng nhạt. Sau khi nàng ấy đứng vững liền cười cười hỏi: “Các huynh vì sao lại đến đây? Tiền viện không có việc gì sao?”.
Cao Hạc lấy khăn tay đưa cho Cao Đan Dương, lắc đầu nói: “Nhìn muội xem,cô nương bao nhiêu tuổi rồi mà còn nôn nóng vội vàng vậy sao”. Nói xong lại đáp: “Tĩnh Vương điện hạ bị hạ nhân làm vấy ít rượu, huynh dẫn hắn tới hậu viện thay xiêm y sạch sẽ, đang chuẩn bị về tiền viện”.
Cao Đan Dương lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, chợt cười nói: “Đây là xiêm y của đường ca ca sao? Tay áo cũng ngắn một đoạn rồi”.
Vẻ mặt Cao Hạc lúng túng, đây thật là đồ của hắn nha. Thân mình Cao Hạc cũng không tính là thấp, cao nhất trong nhà, không nghĩ tới đồ mặc trên người Triệu Giới vẫn có vẻ nhỏ. Bộ xiêm y này là mới làm, lấy số đo hiện tại của hắn, hắn còn chưa mặc lần nào liền lấy ra cho Triệu Giới. Những chỗ khác đều vừa, chỉ có ống tay áo hơi ngắn một chút, lộ ra một đoạn cổ tay nhưng cũng không quá rõ ràng, chỉ cần không chăm chú nhìn liền không thấy gì kì lạ.
Cao Đan Dương nhìn nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, chỉ chỉ cổ tay Triệu Giới hỏi: “Tĩnh biểu ca ca, sao chỗ này lại có dấu răng? Trước đây chưa từng thấy qua, là ai cắn…”
Cao Đan Dương nói xong lại chuẩn bị nhìn kỹ, Triệu Giới mặt không đổi sắc, rút tay về, ngữ điệu lãnh đạm: “Không có gì, đã rất lâu rồi”.
Nói xong Triệu Giới nhìn về hướng đình bát giác. Chỗ đó có không ít thiểu nữ trẻ tuổi, mặc xiêm y nhiều màu sắc khác nhau, từ xa nhìn lại thật rực rỡ. Hắn liền thấy tiểu cô nương đang ngồi trên ghế đá, nàng đưa lưng về phía hắn, mặc váy anh đào làm bằng gấm Tô Châu thêu hoa lá, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, linh lung lại mảnh mai thật khiến người khác chú ý. Nha hoàn của nàng ghé vào tai nàng nói gì đó, không biết nói gì, nàng đột nhiên đứng dậy, đi ra đình nghỉ mát, đi tới chỗ rừng trúc.
*** *** ***
Lúc nãy là Bạch Lam chăm sóc Ngụy Thường Di, chỉ qua một hồi, liền không thấy hai người đó đâu!
Đây là Phủ Định Quốc Công, không phải Ngụy Gia, nếu có chuyện gì xảy ra sợ là phiền toái. Ngụy La nghe Kim Lũ nói hai người bọn họ đi vào rừng trúc, có lẽ là lạc ở bên trong, nàng kêu Kim Lũ đi phòng khách báo cho Tần Thị, còn mình thì vào rừng trúc tìm kiếm.
Rừng trúc không lớn, nhưng bên trong lại rất sâu. Lá trúc xanh biếc, rậm rạp chi chit ngăn trở ánh sáng nơi đỉnh đầu, tìm người thật không dễ. Ngụy La đẩy lá trúc trước mặt ra, vừa đi vừa la lớn: “Ngụy Thường Di, Bạch Lam, hai người ở đâu?”
Trong rừng trúc không có tiếng động, chỉ có lá trúc bị gió thổi phất phơ, thanh âm va chạm quay vòng. Nàng liền đi sâu vào trong, cũng không thấy có ai đáp lại, Ngụy La nhíu mày, chắc hẳn hai người kia không đi sâu như vậy, liền cầm váy, chuẩn bị trở về. Nhưng vừa quay người lại, trước mặt đột nhiên có người xuất hiện, cản trở đường đi của nàng!
Ngụy La giật nảy mình, vô thức lui về sau, đụng vào cây trúc sau lưng. Con mắt mở to nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, ánh mắt không khỏi trầm xuống: “Lý Tụng?”
Ánh mắt Lý Tụng chán ghét nhìn Ngụy La, hắn nâng mắt, cất bước đi tới trước mặt nàng: “Là ta”.
Ngụy La ngẩng đầu, thanh âm lãnh đạm: “Sao ngươi lại ở đây? Ngụy Thường Di và Bạch Lam mất tích có liên quan tới ngươi sao?”
Lý Tụng như không nghe thấy câu hỏi của nàng, đứng gần sát vào nàng, chỉ cần cúi đầu liền có thể đụng vào trán nàng, con mắt nhãn tình nói: “Ngụy La, sao không hỏi thương thế của ta có tốt không?”
Tư thế này quá thân mật, Ngụy La cố gắng đẩy hắn ra. Nhưng hắn lại nắm lấy bả vai nàng, không để nàng lộn xộn. Thể lực của nam và nữ vốn dĩ cách xa, huống gì Lý Tụng còn tập võ từ nhỏ, luận về thể lực, Ngụy La đương nhiên không phải đối thủ của hắn. Nàng bực bội, bên môi tràn ra nụ cười: “Ta hỏi ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết, ta còn ước gì ngươi c.h.ế.t sớm một chút!”
Ánh mắt Lý Tụng ngưng lại, yên lặng nhìn nàng, giống như muốn nhìn thấu nàng,
Có điều vô dụng, cho dù hắn nhìn thế nào, cũng thấy ánh mắt tràn đầy căm hận của nàng, là căm hận.
Ngực hắn giống như bị cái gì đó chặn lại, khó chịu lại nghẹn khuất. Hai ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, vì sao lúc nào cũng nhớ tới nàng, chẳng lẽ bởi vì nàng không bao giờ bày ra sắc mặt tốt cho hắn sao? Chẳng lẽ bởi vì mỗi một lần hắn bắt nạt nàng đều sẽ bị nàng phản kháng lại? Hay là bởi vì lúc nàng cười rộ lên đẹp mắt hơn so với người khác? Hắn nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ.
Lý Tụng nhìn Ngụy La chằm chằm, nhếch mép cười tự phụ: “Không phải ngươi hỏi ta có thích ngươi hay không sao, ta c.h.ế.t rồi, không phải không còn ai thích ngươi nữa sao?”
Ngụy La không đoán được Lý Tụng vậy mà lại thừa nhận, đầu tiên là kinh ngạc, bỗng nhiên khóe môi cong lên, muốn cười nhạo hắn.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nàng không thể cười được.
Bởi vì Lý Tụng giữ chặt bả vai nàng, cúi người, không chút do dự cắn xuống môi nàng --