TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-02-11 14:53:16
Lượt xem: 89

Trần Hoàng Hậu kêu cung nữ mang thứ gì đó ra, không lâu sau trên bàn bày đầy những thứ như khóa trường mệnh, đai lưng, vòng cổ, đủ thứ đồ… Bà cố ý hỏi Triệu Giới: ‘Tháng trước đệ đệ của Trấn Quốc Công – Định Quốc Công mới ôm tôn tử, hai ngày nữa hài tử sẽ đầy tháng, bản cung đang nghĩ nên tặng lễ vật gì. Con giúp mẫu thân chọn một chút, nhìn xem cái nào thì tốt?”

Ý tứ vô cùng rõ ràng, nhi tử Định Quốc Công năm nay mới làm quan mà đã có nhi tử, hắn năm nay hai mươi hai, ngay cả tức phụ nhi cũng không có, có thể không khiến người khác sốt ruột sao? Triệu Giới cười cười, nói thẳng: "Mẫu hậu muốn gì cứ nói đi”.

Trần Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Triệu Giới, nâng chén trà, đi vào trọng điểm: “Hôm qua mẫu hậu đưa qua cho con hai cô nương, người ta có chỗ nào khiến con không hài lòng sao? Vì sao phải đuổi đi?”

Triệu Giới cũng biết chuyện, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt chất vấn của Trần Hoàng Hậu: “Mẫu hậu chưa từng hỏi ý kiến của nhi tử liền chủ trương âm thầm đưa hai người tới. Ở trong lòng ngài, nhi tử là loại người đói bụng ăn quàng sao?”

Trần Hoàng Hậu bị hắn nói lại, nghẹn họng rồi nghẹn họng, ngữ khí cũng không ngang ngược như vừa rồi: “Mẫu hậu có ý này khi nào? Còn không phải vì bên cạnh con không có nữ nhân nào, trong lòng sốt ruột nên mẫu hậu mới nghĩ ra biện pháp như vậy sao?”

Hôm qua bọn họ về tới cung thì cửa cung đã đóng, Liễu Khương và Diệp Mi mặc quần áo đơn bạc đứng bên ngoài một đêm, sáng sớm vào trong cung thì đã bị đông lạnh toàn thân. Các nàng sợ Trần Hoàng Hậu trách phạt, chưa về phòng vội mà quỳ gối ở Chiêu Dương Điện dập đầu xin tha, khóc tới nỗi Trần Hoàng Hậu mềm lòng, mới nghĩ tới việc gọi Triệu Giới vào cung cẩn thận thăm hỏi.

Rốt cuộc Triệu Giới là nghĩ như thế nào? Có hứng thú với nữ nhân hay không chứ?

Trần Hoàng Hậu thấy hắn không nói gì, nóng lòng nhịn không được hỏi: ‘Tuổi con không còn nhỏ, lại không thành gia, tính kéo dài tới khi nào? Đan Dương đợi con sáu năm, chờ thành gái lỡ thì rồi. Con không nóng lòng, nhưng dì con và Trấn Quốc Công rất vội rồi, đến cùng thì con nghĩ gì hả? Con không hài lòng với Đan Dương ở chỗ nào sao?”

Triệu Giới bình tĩnh nói: "Con đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội, không có tình yêu”.

Trần Hoàng Hậu chưa từng thấy Triệu Giới hồ đồ cứng rắn như vậy, tình huynh muội thì sao chứ, lấy về rồi bồi dưỡng tình cảm, không phải dần dần sẽ có tình yêu nam nữ sao?

Trần Hoàng Hậu cố gắng khuyên bảo, nhưng giống như nhiều lần trước, bà chưa nói Triệu Giới liền thấy phiền, nghe nhiều càng thêm phiền. Triệu Giới nhíu mày, nói sang chuyện khác: “Gần đây Lưu Ly làm gì? Lâu rồi con không thấy nó!”

"Gần đây thường ở Thần Hoa Điện, cũng yên tĩnh hơn xưa nhiều, cũng không ầm ĩ đòi xuất cung nữa”. Trần Hoàng Hậu thuận miệng đáp, cũng không quên đề tài vừa rồi, tiếp tục nói: "Tháng sau tiệc đầy tháng của tôn tử Định Quốc Công, con thay mẫu hậu tặng lễ vật đi. Gặp Đan Dương thì nói chuyện với nàng nhiều một chút, nghe nói dạo này tâm tình nó không tốt”.

Định Quốc Công và Trấn Quốc Công là anh em họ, quan hệ hai nhà cũng mật thiết, chắc chắn Cao Đan Dương sẽ tham dự.

Triệu Giới vô thức cự tuyệt, hắn không hiểu rõ cách xử lý mấy tình huống thế này. Trần Hoàng Hậu sớm nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Giới, nói chặn: “Nếu con không đi, lần sau đừng bước vào Chiêu Dương Điện bước nào nữa”.

Triệu Giới nhịn không được cười lên tiếng, bất đắc dĩ nói: “Mẫu hậu uy h.i.ế.p con?” Trần Hoàng Hậu nói phải, khẳng khái thừa nhận.

Triệu Giới rũ mắt không nói, nghịch nghịch khóa trường mệnh kỳ lân trên bàn, ngón cái xoay vòng xoay vòng, gật đầu nói: “Được, con đi!”

*** *** ***

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-120.html.]

Phủ Anh Quốc Công cũng nhận được thiếp mời của Phủ Định Quốc Công.

Anh Quốc Công và Định Quốc Công vốn giao hảo tốt, tình cảm trung hậu, nghe nói lúc còn trẻ cũng tán thưởng lẫn nhau, là tri kỷ. Bây giờ Định Quốc Công ôm tôn tử, Anh Quốc Công tất nhiên sẽ tới chúc mừng. Ngoại trừ Ngụy Trường Xuân đang ở ngoài, đại phòng, nhị phòng, tứ phòng và ngũ phòng đều sẽ đi, chỉ có Liễu Thị của Tam phòng lấy cớ thân thể không khỏe mà ở lại phủ.

Trong nội tâm mọi người đều biết rõ, gia cảnh nhà mẹ đẻ Liễu Thị sa sút, có ra không có vào. Hơn phân nửa đồ cưới của bà ta đều lấy ra trợ giúp nhà mẹ đẻ, bây giờ hiển nhiên không thể lấy ra món lễ vật nào tốt, tất nhiên sẽ không đi ra ngoài để xấu mặt.

Từ sáng sớm tinh mơ, Ngụy Côn thu xếp lễ vật, mang theo hai nữ nhi một nhi tử đi tới Phủ Định Quốc Công. Cùng lúc đó, ở Phủ Nhữ Dương Vương.

Nhữ Dương Vương và Cao Dương Trưởng Công Chúa cũng được mời, hai người sớm đã chuẩn bị lễ vật đầy tháng, đang chuẩn bị xuất phát thì nghe hạ nhân báo thế tử gia về. Hai ngày nay Lý Tụng đều ở bên ngoài, đêm cũng không về ngủ, suốt hai ngày nay đều không có về nhà. Nhữ Dương Vương lệnh hạ nhân đi tìm hắn hai lần, hắn lại uống say tới không biết trời đất, đuổi hết người của Nhữ Dương Vương về.

Nhữ Dương Vương tức giận, tuyên bố sau này không quản hắn cái khỉ gió gì nữa. Bây giờ hắn về nhà thật khiến người ta ngạc nhiên.

Cao Dương Trưởng Công Chúa không yên tâm, kêu Lý Tương đi qua xem một chút: “Tương nhi, con đi xem ca ca con một chút! Nếu còn tỉnh táo, kêu nó cùng chúng ta ra ngoài”.

Lý Tương phủi phủi đầu gối, đứng dậy nói được.

Lý Tương đi ra khỏi phòng, hướng về hậu viện. Đi qua một con đường nhỏ thật dài, nàng ta tới cửa phòng Lý Tụng, đứng ở cửa kêu vài tiếng: “Ca ca”, nhưng không có ai đáp lại. Lý Tương đành đẩy cửa vào, đi vào trong phòng, nàng ta ngửi được mùi rượu nồng nặc, nhịn không được lấy khăn ra che mũi, lớn giọng nói:”Ca ca, ca ca có ở trong phòng không?”

Màn giường khẽ động, Lý Tương đi tới nhấc màn lên, quả nhiên nhìn thấy một người đang nằm. Chỉ nhìn một chút liền thấy rõ Lý Tụng gầy đi một vòng, râu mọc lún phún trên cằm, cùng phong thái thiếu niên tuấn lãng, hăng hái trước kia thua xa. Lý Tương giật mình, vội lay hắn tỉnh: “Ca ca, rốt cuộc ca ca bị sao vậy? Ca ca mau tỉnh lại, cha nương nói muốn dẫn ca ca đi Phủ Định Quốc Công, ca ca đừng ngủ”.

Lý Tụng nhíu mày, cuối cùng từ từ mở mắt ra. Cặp mắt đen nhánh hỗn độn, có chút mê man, tròng mắt chợt chuyển, rơi vào gương mặt nhỏ nhắn trong suốt của Lý Tương, giọng hắn khàn khàn: “Lý Tương?”

Lý Tương gật gật đầu: "Là muội. Ca ca, sao ca ca lại thành ra như vậy?”

Lý Tụng chỉ cảm thấy đau đầu, hai ngày nay hắn uống quá nhiều, đầu óc đều không thanh tỉnh nổi. Lý Tụng đỡ đầu, chậm chạp ngồi dậy, nhíu mi hỏi: “Tâm tình ca ca không tốt, uống một chút rượu”. Hắn nhớ bộ dạng sốt ruột của Lý Tương, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lý Tương đành phải đem lời nói mới rồi lặp lại một lần: "Hôm nay đầy tháng tôn tử Định quốc Công, có mời phụ mẫu tới dự tiệc. Ca ca đã về rồi, vậy thì cùng đi với mọi người chứ?”

Lý Tụng lại ngã lên giường, từ chối: “mọi người đi đi, ca ca ngủ một lát”.

Hôm nay tới giờ Dần Lý Tụng mới về phủ, không nằm được bao lâu thì bị đánh thức, đầu hắn đau vô cùng, thật sự không muốn ra ngoài.

Nhưng câu nói tiếp theo của Lý Tương làm đầu óc hắn thanh tỉnh: “Ca ca còn ngủ gì chứ? Nghe nói hôm nay Phủ Anh Quốc Công cũng đi, lần trước Ngụy Thường Hoằng bị thương ở khu vực săn bắn, nếu ca ca không đi không phải là chột dạ sao?” Nói xong Lý Tương kéo hắn: “Ca ca, ca ca mau dậy đi!”

Lý Tụng mở mắt, thân thể cứng đờ.

Loading...