TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-02-11 14:34:28
Lượt xem: 66
Nàng chuẩn bị mang giày, nhưng Triệu Giới lại đè bắp chân nàng lại, nói: “Đừng lộn xộn, để ta”.
Cái gì Triệu Giới cũng làm, ngay cả mang giày cũng phải giúp nàng, có phải không tốt lắm không? Hắn là vương gia, giúp nàng làm mấy chuyện này có thật ổn không? Ngụy La vô thức tìm kiếm Chu Cảnh để kêu hắn đi khuyên Triệu Giới, ai biết Chu Cảnh sớm đứng ở cửa, đưa lưng về phía bọn họ, giống như luyện mãi thành thói quen đối với chuyện như vậy.
Ngụy La cầm lấy tất lụa trắng, cố chấp nói: "Để muội tự làm..."
Triệu Giới thấy nàng kiên trì, cười cười, buông chân nàng ra, nói: "Được".
Ngụy La khom lưng đeo tất, cuối cùng cũng thở phào một hơi. Nàng còn muốn vào nội viện thăm Thường Hoằng, lập tức lại gặp phải vấn đề nan giải, chân nàng không thể đi bộ lần nữa, sao có thể qua đó chứ?
Triệu Giới đứng trước mặt nàng, cố nhịn cười, thấy môi phấn hồng nhếch lên, nhịn không được hỏi: "Muội tự mình đi qua, hay để bản vương ôm qua đó?"
Ngụy La ngước mắt, không nói lời nào.
Triệu Giới thấp giọng cười một tiếng, cuối cùng vẫn ôm lấy nàng, bế nàng đi vào nội viện.
*** *** ***
Trong nội viện, hai vị đại phu đã giúp Thường Hoằng xử lý sơ qua miệng viết thương. Máu đã ngừng chảy, nhưng người còn chưa tỉnh. Đại phu nói ban đêm có thể sẽ bị sốt, đến lúc đó cho hắn uống một chén dược là được, sáng hôm sau tỉnh lại thì không có gì đáng ngại.
Lương Dục vẫn đứng canh ở bên giường, thấy Triệu Giới ôm Ngụy La vào trong liền nhịn không được ngẩn người, ôm quyền hành lễ: "Tham kiến Tĩnh Vương điện hạ."
Triệu Giới đặt Ngụy La xuống ghế hoa lê, suy nghĩ một chút, vì danh dự của nàng, vẫn là giải thích: “Chân A La đau, không thể xuống đất, bản vương liền ôm nàng tới đây”.
Lương Dục bừng tỉnh đại ngộ, cũng không nghĩ nhiều, lui sang một bên nhường chỗ lại cho Ngụy La.
Ngụy La nhìn Thường Hoằng nằm ở trên giường, mũi chua xót, nhịn không được cầm lấy tay hắn. Tối hôm qua còn tốt lắm, chắn trước mặt nàng lên án Triệu Giới, ai biết được mới một ngày liền biến thành như vậy… Nàng nghiêng đầu dùng ống tay áo lau đi nước mắt, động tác trẻ con, cùng người vừa rồi cầm trâm đả thương người khác giống như hai người khác nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-114.html.]
Đến đêm, Thường Hoằng quả thật bị sốt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, miệng còn nói mấy lời mê sảng. Ngụy La vô cùng lo lắng, vội vàng kêu hạ nhân đi sắc thuốc, tự mình nhìn hắn uống hết thuốc mới buông lỏng.
Cũng may sau khi uống thuốc xong liền khá hơn nhiều, tiếp tục ngủ, sáng ngày thứ hai mới tỉnh.
Một đêm này đem Ngụy La lăn qua lăn lại, cơ hồ suốt cả đêm cũng không chợp mắt, canh giữ bên cạnh Thường Hoằng một tấc cũng không rời, sợ hắn lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Triệu Giới cũng ở một bên bồi nàng, nhiều lần kêu nàng về nghỉ sớm, Ngụy La đều cố chấp lắc đầu, nói gì cũng không chịu đi. Cho tới khi tia nắng ban mai chiếu vào, nàng rốt cuộc không thể chống đỡ nổi nữa, nằm sấp trên đầu giường ngủ thiếp đi.
Triệu Giới tiến lên, bế nàng lên, nhìn nhìn Thường Hoằng đã tỉnh nằm trên giường, trầm giọng nói: “Ngươi dưỡng thương cho tốt, bản vương mang A La đi trước”. Trước khi đi còn bổ sung một câu: “Đại phu nói trên người ngươi có thương tích, không nên cử động, chờ sáng ngày mai, bản vương lại an bài người đưa các ngươi hồi phủ”.
Nói xong liền xoay người rời đi.
Thường Hoằng nằm ở trên giường, gương mặt tuấn tú tái nhợt, nhìn bóng lưng Triệu Giới ôm A La đi mất, rất lâu sau cũng không dời mắt đi.
*** *** ***
Người thắng trong đại điển săn b.ắ.n năm nay là Lương Dục, tiếp theo là Lý Tụng và một vị nhi tử của ngự sử đại nhân, hôm qua đã báo lên cho Hoàng Đế.
Sau khi kết thúc cuộc tranh tài, những người khác trong Cảnh Hòa Sơn Trang lục tục hồi phủ, chỉ có Ngụy Thường Hoằng và Ngụy La ở lại thêm một ngày.
Lý Tụng không ở lại, mang theo thương tích trở về phủ Nhữ Dương Vương. Tiền đường phủ Nhữ Dương Vương.
Nhữ Dương Vương và Cao Dương Trưởng Công Chúa biết Lý Tụng bị thương, vừa sợ hãi vừa đau lòng. Cao Dương Trưởng Công Chúa lo lắng trùng trùng hỏi: "Mấy năm nay đều chưa từng bị thương, lần này sao lại thế này? Là ai làm con bị thương?”
Lý Tụng ngồi trên ghế bành, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn điêu khắc hoa văn hình mây, không chịu trả lời.
Cao Dương Trưởng Công Chúa đành phải quay sang hỏi người hầu của hắn, người hầu muốn nói lại thôi. Vừa muốn mở miệng, lại bị một ánh mắt hung dữ nhìn tới, lập tức ngậm miệng.
Lý Tụng rũ mắt, thong thả nói: “Không do ai làm cả… Là tự con chủ quan”.