TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-02-11 14:09:45
Lượt xem: 92
Hắn đứng thẳng, lúc này Thường Hoằng mới nhìn rõ mặt của hắn, lông mày khẽ cụp, môi mỏng lạnh lùng, đúng là Tĩnh Vương Triệu Giới.
Thường Hoằng giật mình, trơ mắt nhìn Triệu Giới ôm ngang Ngụy La lên, nhíu mày nói: “Nam nữ hữu biệt, vẫn là để ta ôm”.
Triệu Giới ngoảnh mặt làm ngơ, đi tới hậu viện liền nói với Chu Cảnh: “Chỗ bản vương có rượu thuốc, ngươi đi tới lấy, đưa đến trong viện Tứ tiểu thư”.
Chu Cảnh nói vâng, lập tức biến mất trong màn đêm.
May ánh sáng chỗ này mờ tối, phần lớn mọi người đều tập trung ở đình bát giác ngắm trăng uống rượu, ngâm thơ làm phú, đã không có nhiều người chú ý tới tình huống bên này. Triệu Giới không để cho Ngụy La kháng cự, ôm lấy nàng bước chân vững vàng rời khỏi chỗ thị phi này.
Ngụy La không nghĩ tới hắn đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc nhìn hắn, cũng chỉ có thể nhìn thấy cánh môi mỏng và cằm của hắn. Nàng bất an, ngữ điệu sốt ruột nói: “Đại ca ca thả muội xuống, bị người khác nhìn thấy không tốt… Thường Hoằng đâu? Kêu Thường Hoằng bế muội”.
Triệu Giới chẳng những không để nàng xuống, ngược lại ôm chặt nàng hơn một chút, thanh âm không nghe ra tâm tình: “Bàn chân của muội không đau?”
Lòng bàn tay của hắn nóng hổi, cách một tầng vải dính lên da nàng, làm nàng cảm thấy có chút không tự nhiên.
Lông mi Ngụy La run rẩy, mí mắt khẽ mở, ánh mắt vôi tội ngập nước hiện ra: “Đau”.
Sắc mặt Triệu Giới cuối cùng cũng có chút hòa hoãn, bước chân vẫn như cũ không ngừng, ôm nàng đi từ Tây Nhạn Viện tới Đông Khóa Viện, bước vào trong phòng, đặt nàng trên Giường La Hán làm bằng gỗ cây lê.
Hắn sao có thể tự nhiên đi vào nội thất của nàng như vậy? Mặc dù nàng từ nhỏ thân cận với hắn, nhưng bây giờ đã trưởng thành, có phải cần tránh hiềm nghi hay không? Hắn không phải cũng đã nói với nàng, không được để cho nam nhân tự tiện vào tiểu viện của nàng sao?
Ngụy La đang buồn bực, Triệu Giới đã ngồi xổm trước mặt nàng, cởi giày mềm thêu hoa mẫu đơn ra, lại cởi xuống tất lụa trắng; “Để bản vương xem thương thế của muội một chút”.
Chân nhỏ trắng nõn non mịn lộ ra trước tầm mắt nam nhân, ngón chân nàng hồng phấn mê người, có vẻ êm dịu tinh xảo. Giờ phút này bởi vì căng thẳng và gấp gáp, năm đầu ngón chân khẽ cong lại, vừa e lệ vừa đáng yêu. Con mắt Triệu Giới chuyển sâu, mặt không đổi sắc cầm lấy chân nàng, xem xét chỗ mắt cá chân bị thương.
Ngụy La khẽ rụt lui về sau, không có thói quen để hắn đụng chạm; “Tự muội làm được…”
Triệu Giới mở mắt nhìn nàng, ngón tay cũng đồng thời ở chỗ bị sưng lên nhẹ nhàng đè ép một tý: “Muội muốn tự mình làm thế nào? Như vậy đau không?”
Ngụy La “Ô: một tiếng, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi. Nàng cuộn người lại, ý thức chống đỡ dựa trên vai Triệu Giới, đáng thương nói: “Đại ca ca nhẹ tay một chút, muội đau…”
Âm thanh mềm mại ngọt ngào bên tai, Triệu Giới chỉ cảm thấy nửa người đều mềm đi, nghiêng đầu nhìn gò má nhỏ của nàng. Hàm răng trắng noãn cắn môi hồng, lông mi dài còn vương giọt nước mắt, bộ dáng vừa nhìn đã thấy đáng thương, khiến người ta khó có thể cầm giữ được.
Triệu Giới khẽ cúi đầu, môi mỏng sượt qua gò má của nàng, khàn giọng nói: “Đau liền ôm ca ca, A La nghe lời, không nên lộn xộn”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-108.html.]
Nàng quả thật nghe lời, hai tay ôm lấy cổ hắn, cũng không phản kháng nữa.
Thân thể mê người ở trong ngực, mặt của nàng dán vào cổ hắn, ấm áp đột nhiên phả vào da hắn, như có vô số con sâu nhỏ bò qua bò lại, trèo lên n.g.ự.c hắn, từng chút một gặm nuốt tất cả lý trí của hắn. Triệu Giới nhắm mắt lại, bàn tay đặt ở phía sau lưng nàng, theo sát eo nàng, hắn khắc chế không có đi xuống.
Kim Lũ cùng Bạch Lam hai mặt nhìn nhau, đều thấy vẻ bất an trong mắt đối phương.
Không lâu sau Chu Cảnh lấy rượu thuốc tới, Triệu Giới dùng khăn nhỏ chườm lạnh mắt cá chân cho Ngụy La, sau đó lại tự giúp nàng thoa rượu thuốc lên, động tác dịu dàng, dè dặt, giống như đang chăm sóc một bảo bối vô giá. Bôi thuốc xong, Triệu Giới lúc này mới giúp nàng mang lại tất, rửa sạch tay, trước khi đi còn nói: “Ngày mai cũng không thể xuống giường, đại điển săn b.ắ.n kết thúc bổn vương sẽ tới thăm muội, cũng giúp muội thay dược lần nữa, sau đó là ổn rồi”.
Nàng bị thương không quá nghiêm trọng, hơn nữa thuốc kia có hiệu quả tốt, chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng liền không có vấn đề gì lớn.
Ngụy La ngồi tại mép giường, hai tay chống lên giường, nhìn hắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra vẻ cảm kích: “Cảm ơn Đại ca ca…”
Triệu Giới đứng trước mặt nàng, sắc mặt so với lúc ở ven hồ ôn hòa hơn một chút, nhưng vẫn không có ý cười như cũ.
Ngụy La nhớ tới ngày hôm qua bọn họ tan rã trong không vui, đoán rằng hắn chắc vẫn còn tức giận vì mấy lời nàng nói. Thật ra nàng không có ý gì khác, chỉ là nghĩ nói cho hắn biết sự thật này thôi, không nghĩ tới sắc mặt hắn lại khó coi như vậy. Ngụy La ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Triệu Giới nói: “Đại ca ca còn tức giận sao? Thật ra ca ca cũng không phải nam nhân khác, ca ca đối với A La tốt, A La đều nhớ kỹ trong lòng”.
Ánh mắt Triệu Giới sâu như giếng cổ, không có trả lời.
Ngụy La thấy hắn không nói lời nào, vô thức cầm tay hắn, tiếp tục nhìn hắn. Lúc ngay cả A La cũng cho rằng hắn sẽ không mở miệng, hắn đưa tay, xoa xoa đầu nàng hỏi: “Muội muốn gả cho Tống Huy?”
Vấn đề này hỏi có chút lúng túng. Ngụy La nháy mắt mấy cái, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy.
Thật ra nàng không muốn gả cho Tống Huy, nàng chỉ coi Tống Huy là ca ca, không có tình cảm nam nữ. Hơn nữa vừa nhìn thấy Tống Huy, nàng liền nhớ tới việc đời trước hắn và Ngụy Tranh đính hôn, nàng ghét hận Ngụy Tranh, thế cho nên không có biện pháp tiếp nhận người đã từng cùng Ngụy Tranh định qua chung thân. Cho dù là sự việc của đời trước thì cũng vậy.
Nhưng là nàng lại sẽ không nói với Triệu Giới mấy chuyện này, Ngụy La cụp mắt, nói: “Đây là hôn sự phụ mẫu định ra, suy nghĩ của muội không quan trọng”.
Ngón cái Triệu Giới di chuyển xuống, sờ lên nốt ruồi nhỏ đỏ bừng ngay mi tâm nàng, trầm giọng hỏi: “nếu không có cửa hôn sự này, muội muốn gả cho hắn sao?”
Nàng ngẩng đầu, bộ dáng kinh ngạc.
Triệu Giới khẽ nhếch môi, mỉm cười, dẫn dắt từng bước nói:”A La, muội muốn gả cho người như thế nào?” Ngụy La mím môi, hồi lâu sau mới nói: “Đối với muội rất tốt, rất tốt”.
Triệu Giới đưa mắt nhìn mắt nàng, chậm rãi hỏi: “Giống như bản vương đối tốt với muội sao?”