TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-02-11 11:11:50
Lượt xem: 113
Kim Lũ mang theo một hộp đựng thức ăn làm từ gỗ tử đàn khắc hoa hải đường từ bên ngoài đi tới, thứ đựng bên trong chính là anh đào mà Cảnh Hòa Sơn Trang đưa cho mỗi sân viện. Đây là anh đào do sơn trang tự trồng, mới hái từ trên cây xuống, tươi mới no đủ, trên cuống còn đọng lại giọt sương đêm qua.
Kim Lũ vừa vào Đông Khóa Viện, vừa nghĩ tới chốc nữa nên làm gì ngon cho tiểu thư dùng? Anh đào dầm ra trộn với đường ăn cũng không tệ, tiểu thư thích ăn ngọt, tưới nhiều nước đường chút cũng ngon lắm… Nàng đang chuẩn bị vào phòng bếp, ai ngờ suýt chút nữa đụng phải tấm lưng người đằng trước! Cũng may Kim Lũ phản ứng nhanh, vội vàng ổn định bước chân, vỗ vỗ n.g.ự.c nhìn đối phương.
Hắn ta mặc quần áo màu chàm cẩm bào dệt sợi ngang hình sông nước, mang ủng dệt kim thêu hoa văn sẫm màu, ở eo thắt đai ngọc, tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý .
Kim Lũ nuốt nước bọt, thầm nghĩ may mắn vừa rồi không có đụng vào: “Tĩnh Vương điện hạ…”
Nhưng người trước mắt không có phản ứng, lông mày trong trẻo lạnh lùng, không biến sắc nhìn hai người dưới tán cây ngô đồng. Kim Lũ nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy Ngụy La và Tống Huy không phát giác có người tới gần, đại khái là đang nói tới chuyện lý thú trước đây, Ngụy La cong mi mắt nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má. Tống Huy đứng chắp tay, trên mặt đầy sủng ái mà nhìn tiểu thư. Hai người sóng vai đứng chung một chỗ, quả nhiên là Kim đồng ngọc nữ do ông trời tác hợp.
Kim Lũ nhìn một màn hòa hợp trước mắt, không có gì kỳ quái, vì sao toàn thân Tĩnh Vương điện hạ lại tản ra hơi thở âm u?
Kim Lũ đang buồn bực, ánh mắt Ngụy La bên kia chuyển một cái, cuối cùng phát hiện ra Triệu Giới tới, mày khẽ cong, cười khanh khách kêu lên: “Tĩnh Vương ca ca!”
Triệu Giới cuối cùng cũng khẽ động, thu hồi lệ khí trong mắt, cánh môi cong lên một chút, cất bước đi tới trước mặt hai người.
Ngụy La nhìn Kim Lũ cầm hộp thức ăn rời đi, rồi lại nhìn Triệu Giới, nghiêng đầu hỏi: “Tĩnh Vương ca ca tới khi nào? Vì sao không nói một tiếng, huynh đứng đây lâu rồi sao?”
Ánh mắt Triệu Giới rơi vào trên người Tống Huy, ngữ khí không gợn sóng nói: “Cũng không phải lâu lắm, vừa mới tới mà thôi”. Nói xong không chút dấu vết nhìn tay Tống Huy thay Ngụy La lấy đi cánh hoa, cong môi, ý tứ sâu xa nói: “Ta đến xem một chút muội ở có quen không, không nghĩ Tống công tử so với bản vương có tâm hơn, tới sớm hơn”.
Tống Huy lui về sau nửa bước, cúi người hành lễ: “Thần bái kiến Tĩnh Vương điện hạ”. Nói xong đứng dậy nghênh đón ánh mắt Triệu Giới, hắn có thể tinh tường cảm nhận được địch ý của Triệu Giới với hắn.
Tống Huy hắn mặc dù thường ở trong nhà đọc sách, nhưng thế không có nghĩa là hắn không để ý đến chuyện bên ngoài, lúc này không khỏi nghĩ tới mấy lời đồn đại bên ngoài. Tĩnh Vương có phần coi trọng Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công, sủng ái vô cùng, còn thường xuyên tặng lễ vật cho nàng. Người khác đều cho rằng đó là vì Thiên Cơ Công Chúa, Ngụy La và Thiên Cơ Công Chúa có quan hệ tốt, tuổi cũng không sai biệt lắm, vì thế Triệu Giới liền coi nàng như muội muội mà yêu thương. Tống Huy vốn cũng cho là như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy, lại không nghĩ sự việc hoàn toàn giống như vậy.
Nam nhân hiểu rõ ý nghĩ của nam nhân nhất. Triệu Giới đối với A La, có lẽ cũng không đơn giản như bên ngoài thường nói.
Tống Huy cười cười, không kiêu không nịnh nói: “A La yếu ớt, lại là lần đầu tiên qua đêm trên núi, là thần cho rằng nàng ở không quen, tới xem một chút cũng là chuyện nên làm” Nói xong dừng lại một chút, lại nói: “Huống gì thuở nhỏ A La thân cận với thần, hai ngày nay dượng không ở bên cạnh, thân là biểu ca ca của nàng, thần tự nhiên muốn chăm sóc nàng nhiều một chút”.
Triệu Giới nhìn hắn, không nói lời nào. Bờ môi rõ ràng mang theo chút vui vẻ, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, ẩn chứa gió táp mưa rào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-103.html.]
Hiếm khi Triệu Giới như có điều cần suy nghĩ gật gật đầu, không chấp nhất đề tài này, đổi chuyện hỏi: “Bản vương nghe Tống công tử ngày mai cũng muốn tham gia săn bắn, không nghĩ một kẻ nho sinh như Tống công tử cũng hiểu được cưỡi ngựa b.ắ.n tên. Không biết tài b.ắ.n cung như thế nào? Ngày mai có thể nguyện ý cùng bản vương tỉ thí một chút không?”
Săn b.ắ.n vốn là sự ganh đua của nam nhân, không có đạo lý khước từ. Mặt Tống Huy không sợ hãi, thoải mái chấp nhận khiêu chiến của Triệu Giới: “Vinh hạnh được Vương gia để mắt tới, ngay mai thần nhất định sẽ phụng bồi. Chỉ là tài b.ắ.n cung của Tống mỗ không tinh, hy vọng vương gia có thể hạ thủ lưu tình”.
Triệu Giới chắp tay, khóe môi nhếch lên, ý vị sâu xa nói: “Tống công tử nói đùa sao, trên trận săn, nhìn trúng con mồi, nào có đạo lý chắp tay nhường người”.
Sắc mặt Tống Huy đình trệ, không ngờ Triệu Giới sẽ nói trắng ra như thế, thật lâu cũng không có nói tiếp.
Con mồi ở đây không cần ai nói ra cũng biết, lòng dạ hai nam nhân càng biết rõ, ai cũng không tình nguyện lui nhường dù chỉ một bước. Dù sao cũng là tiểu cô nương chính mình nhìn thấy lớn lên, bây giờ duyên dáng yêu kiều, thiên kiều bá mị, kêu bọn họ nhường cho đối phương, ai cũng không làm được
Nhưng con mồi bị nhìn trúng lại hoàn toàn không biết sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người họ, cho rằng họ đang thật sự thảo luận truyện săn b.ắ.n ngày mai, vừa ăn anh đào tẩm nước đường, vừa nói: “Rất lâu rồi Tống Huy ca ca không có cầm cung tên, thật sự không có vấn đề gì sao?”
Tống Huy được nàng quan tâm, ấm ức trong lòng lập tức quét sạch, xoa xoa đầu nàng nói: “A La yên tâm, Tống Huy ca ca sẽ không làm muội bẽ mặt”.
Ngụy La cũng không phải sợ bản thân mất mặt, chỉ là lo lắng hắn có thể ứng phó được không thôi. Trình độ của hắn và Thường Hoằng không hơn kém bao nhiêu, nếu Tống Huy ứng phó được, vậy Thường Hoằng cũng như thế. Nói cho cùng chỉ là lo lắng cho Thường Hoằng thôi.
Ngụy La chân thành nói: “Vậy huynh cẩn thận, đừng để bị thương” Tống Huy thập phần hưởng thụ, cười nói được.
Nàng còn muốn nói hắn chiếu cố Thường Hoằng một chút, nhưng lời còn chưa nói ra miệng, liền thấy ánh mắt sáng quắc của Triệu Giới nhìn sang, vui vẻ bên môi phai nhạt, ánh mắt đen tối không rõ. Ngụy La giật mình, chẳng lẽ nàng nói sai gì rồi? Vì sao sắc mặt hắn khó coi như vậy? Cẩn thận suy nghĩ một lần, lại chậm chạp bổ sung một câu: “Tĩnh Vương ca ca cũng đừng để bị thương”.
Sắc mặt Triệu Giới cũng không có tốt hơn. Trước quan tâm Tống Huy sau mới quan tâm hắn, chẳng lẽ trong lòng nàng, địa vị của hắn lại kém hơn Tống Huy sao?
Ngụy La không biết suy nghĩ trong lòng Triệu Giới, thấy hắn không cảm kích, liền mím môi, cúi đầu yên lặng ăn anh đào.
Tống Huy hỏi nàng ở có quen không, nàng gật đầu nói quen rồi. Mặt khác lại hỏi một chút vấn đề ăn ở, nàng đều nhất nhất nói tốt lắm, cái nên hỏi cũng hỏi xong, Tống Huy không còn lý do lưu lại, liền cáo từ nói: “Nếu đã không có việc gì, huynh liền về chỗ của mình trước. Nếu cần gì cứ nói với huynh, huynh sai người đi chuẩn bị”.
Ngụy La gật đầu, cảm tạ nói: “Tống Huy ca ca nên nhanh đi chuẩn bị đi, không cần để ý tới muội”.
Tống Huy rời đi, lúc đi ngang qua Triệu Giới liền hỏi: “Sắc trời không còn sớm, vương gia còn chưa về sao?”