Trọng sinh cho quả phụ bạch liên hoa uống thuốc tám thai - 7. Hết
Cập nhật lúc: 2025-12-25 15:51:47
Lượt xem: 498
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15.
Còn chuyện học hành thì khỏi , giấy b.út tốn tiền ?
Tiền ăn còn , lấy tiền học?
Tám đứa con đó, đứa nào nên , mà đứa nào cũng mắt cao hơn đầu, xem thường bình thường, tự cho rằng sẽ phất lên, y hệt thằng bé kiếp nuôi.
Thì nuôi hỏng, mà là cái gốc của nó vốn lệch .
Kiếp hầu hạ con của Bạch Mạt Lị, trời ơi, đúng là khổ tả nổi.
Giờ nghĩ cũng nhớ nữa, chỉ thấy may mắn, may mà kiếp hầu bọn họ nữa.
Thấy càng lúc càng tươi, Bùi Tô càng tò mò:
“Sao mà em tính ? Thấy sống khổ thì em vui ?”
:
“Anh ? Em kể hết cho mà, em em khổ thế nào, em vất vả lắm mới lấy chồng, mà chồng còn yêu khác, giờ em vui một chút ?”
“Chồng cũ của em giờ sống gì, em vui c.h.ế.t !”
“Em , em là loại ghét ai, đó càng khổ, em càng vui, nên đừng để em ghét .”
“Không phản bội em, đối xử với em cả đời, ?”
đối với đàn ông yêu nhiều thủ đoạn.
cần , giữ c.h.ặ.t đàn ông của .
Anh đối với quá , thể để bất cứ đàn ông phụ nữ nào cướp mất .
ở bên suốt đời.
Mà Bùi Tô cũng , cũng sợ một ngày nào đó để mắt tới đàn ông khác.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Hai chúng coi như là hợp mùi hôi.
Khi đến cửa khu nhà của Vinh Đình, bọn họ vẫn ở trong ký túc xá.
Căn nhà đó nghĩ thôi cũng chật chội khó chịu thế nào, bao nhiêu ở chung!
Bước , Bạch Mạt Lị thấy và Bùi Tô, trong mắt khỏi lộ một tia ngưỡng mộ:
“Chị Oánh Oánh, chị vẫn trẻ như , xinh như ?”
Bạch Mạt Lị giờ khác xa kiếp , khi đó là phu nhân nhàn nhã, sang .
Giờ thì già đến t.h.ả.m thương, trông như bà lão sáu mươi, tóc bạc, vàng, gương mặt đầy nét già nua.
Ngày còn gọi là tiểu gia bích ngọc, giờ thì như lá rau khô.
16.
Bạch Mạt Lị, nhịn ,
kìm nổi cảm giác đắc ý:
“Mạt Lị, xem mấy năm nay cô sống lắm.”
“ giờ con cái cũng lớn , đều 18 tuổi,
ngoài , cưới cho cô mấy cô con dâu, sinh vài đứa cháu trai, vài đứa cháu gái, thì đời cô coi như đủ đầy .”
“Không giống , chỉ một cô con gái,
coi như bảo bối.”
“Haiz, mà con bé chủ kiến, giờ đang học hành đàng hoàng, còn thi đỗ đại học nữa,
đời chẳng trông cậy gì con bé .”
“Không giống cô, con cái vẫn còn ở bên, cô bao nhiêu là chỗ dựa.”
Trời ơi, mấy câu đó xong, chính cũng thấy giống nữ phản diện độc ác, nhưng… đời thật sự.
Nghe , ánh mắt Bạch Mạt Lị tối sầm .
Tám đứa con trai của cô cũng đầy lúng túng, bởi vì ăn mặc , chồng là tiền, gia đình chúng sống càng , bọn họ càng dám đắc tội.
Kiếp , con của Bạch Mạt Lị chẳng tôn trọng chút nào, coi như hầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cho-qua-phu-bach-lien-hoa-uong-thuoc-tam-thai/7-het.html.]
Còn bây giờ, tám đứa con đó nịnh hót đến mức khó coi, chúng coi chúng là giàu, chạy tới nịnh nọt, thậm chí còn hỏi chúng con trai, nhận nuôi một đứa !
Ai thèm mấy thứ xui xẻo đó.
Chúng cũng chẳng thêm gì, hỏi thăm qua tình hình mấy năm nay chuẩn rời .
Bạch Mạt Lị thật sự sống vô cùng thê t.h.ả.m.
Vinh Đình thấy cùng Bùi Tô, vẫn xông tới đ.á.n.h , nhưng ngày xưa cao mét tám, giờ chỉ còn mét bảy.
, giả ngu mỉa mai:
“Anh thật sự là Vinh Đình ? Không là bố của chứ? Ôi trời, giờ cuộc sống của hai thảm quá, còn thương đến mức quyên tiền giúp.”
“ chắc chắn giúp !”
“Anh yên tâm, những ngày hai sẽ càng ngày càng . Con cái lớn , phúc khí sắp tớicả thôi.”
“Hai chịu khổ bao nhiêu năm như , cũng đến lúc khổ tận cam lai .”
Bạch Mạt Lị lạnh:
“Hừ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.”
Mấy “thiếu niên” đó mà nghèo gì.
gật đầu, gì thêm, rời .
Những năm đó, và Bùi Tô vẫn miệt mài ở tuyến đầu nghiên cứu.
Làm nhà khoa học mà, dù tuổi tác lớn , đầu óc còn nhanh như trẻ, nhưng kinh nghiệmthì vẫn còn.
Phối hợp cùng lớp trẻ, thêm con gái chúng cũng trong ngành, chúng bồi dưỡng nó kế thừa vị trí của .
Sau khi về hưu, khi hai vợ chồng du ngoạn non sông, vô tình về chỗ nhà máy cũ năm xưa.
Gia đình Vinh Đình vẫn sống thảm kể xiết.
Tám đứa con trai, đứa nào đứa nấy mơ mộng hão huyền, đều cưới thiên kim nhà giàu, mặt dày xông tới định “gạo nấu thành cơm”, đ.á.n.h đuổi xong, đến lượt mấy cô gái bình thường chịu lấy, chúng cũng thèm.
Từng đứa từng đứa lãng phí cả tuổi thanh xuân, đến hơn hai mươi, ba mươi tuổi vẫn chẳng nên cơm cháo gì.
Nhìn cảnh đó, chỉ thấy buồn vô cùng.
17.
Kiếp , con trai của Bạch Mạt Lị hành hạ như , , cuối cùng thì hành hạ chính là bố ruột của nó.
xem đám “thiếu niên nghèo” đến mức nào.
Con gái thì hình như yêu đàn ông, nó ở bên một cô gái khác, ngày nào cũng gọi là “bạn ”, mà thế nào cũng giống… đang yêu .
Chúng cũng chẳng rõ, nhưng nó hạnh phúc là .
Dù thì, và Bùi Tô chỉ cần còn yêu ,
là đủ.
Con gái chỉ cần thật lòng yêu, thế là .
Kiếp , khắp non sông, sống trọn vẹn giá trị đời , nuôi dạy con thành tài.
Còn khác sống thế nào mặc họ, mặc bão lũ.
Thật sự, cho đến khi nhắm mắt, đều sống an yên.
Trước lúc c.h.ế.t, mấy năm gần đây
Vinh Đình và Bạch Mạt Lị sống cực kỳ t.h.ả.m.
Tám đứa con trai, đứa nào cũng bất hiếu, tìm vợ, liên thủ ức h.i.ế.p chính bố .
Công việc thì giữ , vì tám đứa tranh giành , cuối cùng bán luôn suất việc, chia tiền cho mỗi đứa, kết quả là ngày càng lụn bại.
Bọn họ tự hủy hoại từ sớm, thảo nào mấy năm nay còn tin gì nữa, hóa làkhông sống thọ như chúng .
Biết kẻ thù sống t.h.ả.m, c.h.ế.t sớm, chỉ một cảm giác: đời.
Mặc kệ tất cả.
Kiếp , sống uổng.
__Hết__