Mỗi và Bùi Tô chuyện đều đến thở nổi.
Ai ngờ hai từng hành hạ thê t.h.ả.m như ở kiếp , kiếp tám đứa trẻ hành đến sống bằng c.h.ế.t.
là thiên đạo luân hồi.
12.
Công việc nghiên cứu của Bùi Tô ở xưởng cũng gần xong, chuẩn điều chuyển và dẫn theo cùng.
Anh là nhà khoa học, đơn vị công tác lo luôn biên chế cho vợ, nên theo bước hệ thống, đơn kết hôn của chúng nhanh ch.óng duyệt, cuộc sống mới nhanh bắt đầu.
Rời xa Vinh Đình, rời xa Bạch Mạt Lị, như mở một kiếp đời mới.
Vốn dĩ mù tịt mấy môn lý – hóa – toán, nhưng sang môi trường mới, thông suốt nhanh đến bất ngờ, chẳng mấy chốc đạt trình độ một nhà nghiên cứu bình thường.
Tất nhiên thể so với Bùi Tô, nhưng hài lòng.
Sự phối hợp giữa và càng ngày càng ăn ý.
Năm thứ hai khi kết hôn, chúng sinh một bé gái xinh , cả hai đều quyết định sinh thêm nữa.
Khi con hai tuổi, còn nhận thư của bạn .
Trong thư kể về những năm tháng khốn khổ của Bạch Mạt Lị và Vinh Đình.
Nghe chỉ riêng chuyện cho tám đứa bé b.ú
khiến Vinh Đình chịu đủ thứ khổ.
Vì tám đứa đều đói cùng lúc, cùng lúc, ngủ cùng lúc, thức cùng lúc, quần áo tã lót ngày nào cũng giặt tám , tay giặt đến bong cả da.
Sau khi cưới, Bạch Mạt Lị gì cả, sinh cơ thể suy kiệt nghiêm trọng, việc trong nhà đều do Vinh Đình gánh.
Không chỉ giặt tã, còn lau m.ô.n.g cho tám đứa trẻ, mỗi lau là tám cái m.ô.n.g.
Còn chuyện cắt móng tay, mỗi hai mươi cái móng, tám đứa là một trăm sáu mươi cái, mà móng trẻ con thì nhỏ khó cắt, Vinh Đình chịu khổ đến tận xương.
Tất cả những việc đó, kiếp đều là .
Giờ nghĩ , nhịn mà đến đau cả bụng.
Thấy vui như , Bùi Tô đưa tay xoa đầu :
“Con nhóc xa.”
bĩu môi:
“Xì, liên quan gì tới , em với !”
13.
Anh ôm :
“Không sợ tiểu ác ma xem ?
Anh mua vé cho em, em tự xem tận mắt nhé?”
bĩu môi:
“Cút , chăm con , đồ ông bố bỉm sữa!”
Vì kiếp từng chăm con khác đến ám ảnh tâm lý, nên dù yêu con gái, vẫn chăm, việc đó cứ để chồng lo.
Bùi Tô cực kỳ lời, đối với con thì khỏi , trách nhiệm, đúng là bố ruột của con bé.
Con bé lớn lên bên cạnh chúng , chẳng ép học gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cho-qua-phu-bach-lien-hoa-uong-thuoc-tam-thai/6.html.]
Chúng nhồi nhét kiến thức cho nó, vì lúc còn nhỏ, học mấy thứ đó cũng chẳng để gì.
Tuổi nhỏ quan trọng nhất là hình thành thói quen, nên chúng chỉ chú trọng một điều: khi con đang tập trung một việc gì đó, tuyệt đối phiền.
Đi vệ sinh, nó cả tiếng chúng cũng cản.
Trẻ con mà, cứ từ từ lớn lên, khi nó học thì tự khắc sẽ học.
Đừng ép, dụ.
Càng cấm nó học, càng “việc là phần thưởng dành cho trẻ ngoan, trẻ thông minh”,
thì nó càng ham học hơn.
Phải thật sự dùng tâm thế “học là phần thưởng” thì đứa trẻ mới thật sự coi việc học là phần thưởng.
Nhà nuôi dạy con như , dần dần Bùi Lê Lê trở nên cực kỳ yêu việc học.
Con bé là một cô nhóc vô cùng đáng yêu, còn thông minh xuất sắc.
Mà thật, chẳng chăm bẵm nó bao nhiêu, cũng chẳng hầu hạ gì nhiều cả.
14.
Kiếp , chăm sóc thằng con trai của Bạch Mạt Lị đúng là một cực hình, chịu đến trường, chịu sách, chịu học hành.
Nói chung, chỉ cần chăm trẻ con một kiểu đó, thề là bao giờ lặp nữa.
Ngày thật sự coi nó như con ruột, cứ nghĩ nó học hành là của , giờ mới thấy đó là một kiểu giáo d.ụ.c sai .
Khi đó cũng gì, cũng là đầu mà.
Còn bây giờ, khi nuôi đứa trẻ thứ hai, nhà Lê Lê, con bé tự giác học, giống như sinh học hành.
Thậm chí năng khiếu toán của nó còn vượt cả bố nó.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Đến mức Bùi Tô cũng thốt lên:
“Thiên tài toán học trăm năm hiếm gặp”.
Sau , khi 16 tuổi, con bé đỗ thẳng lớp thiếu niên thiên tài.
Lúc mới tâm trạng cùng Bùi Tô cái xưởng cũ xem thử.
Trời ơi, mới tới nơi, hỏi thấy rùng , mà hỏi thì hết hồn.
Ở quanh đó, ai cũng gia đình Bạch Mạt Lị và Vinh Đình.
Nói ngoa, Vinh Đình đời coi như nổi tiếng, ai cũng là bố của tám đứa trẻ, mà chẳng đứa nào là con ruột.
Mỗi đòi ly hôn, kéo Bạch Mạt Lị Cục Dân chính, đều cô lấy mạng sống uy h.i.ế.pkhông cho .
“Anh xem giờ gầy như bộ xương, cao mét tám đó, trời ơi, chắc tới 50 ký.”
“Nghe mấy đứa con của cũng chẳng đủ ăn, đứa nào đói là đánh trong nhà, đ.á.n.h bố nó mặt mũi bầm dập, mà hôm vẫn .”
“Tám đứa đều giành suất việc của bố, mà chỉ một suất, thế thì trong nhà đánh suốt ngày.”
“Vị trí của nó cũng , cho ai cũng xong, cuối cùng vẫn để bà . Hai đó đúng là buồn .”
Nhờ , chúng mới những năm qua Bạch Mạt Lị và Vinh Đình sống thê t.h.ả.m thế nào.
Quá nhiều con, mà đứa nào cũng , nhưng chỗ, , thể bỏ nhà .
Những năm đó, chỉ riêng chuyện ăn uống là một bài toán lời giải, huống chi là những thứ khác.