Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 76 (3)
Cập nhật lúc: 2024-06-28 17:03:54
Lượt xem: 175
Thành vương hơi nhíu mày, dường như có chút bất mãn với sự nôn nóng của Vĩnh Ninh công chúa. May mắn thay, chỉ có mình nàng là quên mất hình tượng, Thẩm Ngọc Dung vẫn đứng giữa sảnh đường, điềm tĩnh, đĩnh đạc, mắt không liếc ngang liếc dọc. Thành vương lúc này mới có phần hài lòng với hắn.
Vĩnh Ninh công chúa và Thành vương tình cảm rất tốt, nàng tự nhiên nhìn ra Thành vương rất hài lòng về Thẩm Ngọc Dung, trong lòng vừa vui mừng lại vừa đắc ý, dường như còn có chút tự hào về hắn. Từ sau ngày hôm đó ở trường đua ngựa nàng bị tên của Mạnh Hồng Cẩm b.ắ.n trúng, trong phủ công chúa đã có không ít người đến hỏi han sức khỏe của nàng, nhưng lại không có Thẩm Ngọc Dung.
Thẩm Ngọc Dung hiện nay là Trung thư xá lang, lại là người được Hồng Hiếu Đế coi trọng. Hắn vừa mới mất thê không lâu, bị người khác nhìn thấy đi quá gần với nàng - một công chúa, không phải là chuyện tốt. Vĩnh Ninh công chúa không phải là không hiểu đạo lý này, chỉ là thật sự nhịn không được không nhớ hắn. Thẩm Ngọc Dung đối với nàng kỳ thật không hề nịnh bợ, cũng không giống những nam nhân khác mà cố gắng lấy lòng nàng. Nhưng hắn càng đối với Vĩnh Ninh công chúa lạnh nhạt, nàng lại càng yêu thích bộ dạng này của hắn.
Vĩnh Ninh công chúa cho rằng, Thẩm Ngọc Dung chính là trời sinh đến để khắc chế nàng. Nàng vì hắn mà vứt bỏ tự tôn của một công chúa, không màng thể diện, thậm chí còn ra tay sát hại thê tử của hắn, lại còn ở trước mặt hắn bộc lộ nụ cười chưa từng dành cho ai khác. Tất cả những điều này, chỉ là để Thẩm Ngọc Dung đáp lại nàng bằng tình yêu tương tự.
Nàng rất yêu Thẩm Ngọc Dung.
Thành vương bắt đầu hỏi Thẩm Ngọc Dung một số việc. Thẩm Ngọc Dung đứng thẳng tắp, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti, quả thật toát lên phong thái của người có tài năng. Sự hài lòng trong mắt Thành vương đối với Thẩm Ngọc Dung càng lúc càng rõ. Mặc dù Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh công chúa có dính líu tình cảm, nhưng Thành vương cho rằng đây cũng không phải là lỗi lầm gì lớn.
Kẻ làm nên đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống chi chỉ là một nữ nhân vô dụng? Người đời không là đá kê chân thì cũng là đá cản đường, đá kê chân thì phải giẫm, đá cản đường thì phải vứt. Thẩm Ngọc Dung chỉ là vứt bỏ một hòn đá cản đường, nhưng con đường sau này của hắn sẽ ngày càng rộng mở, bằng phẳng.
...
"Thẩm Ngọc Dung đã đến phủ công chúa Vĩnh Ninh, Thành vương cũng có mặt." Hắc y thị vệ đến báo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-76-3.html.]
Trong thư phòng của Quốc công phủ, Cơ Hành từ trên giá gỗ đặt cuốn sách vừa rút ra trở lại. Thị vệ lại lặng lẽ biến mất.
"Xem ra Thẩm Ngọc Dung đã bắt mối với Thành vương rồi." Lục Cơ nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhìn Cơ Hành.
"Sớm muộn gì cũng đến lúc." Cơ Hành đặt cuốn sách trở lại kệ, không rời đi mà đứng trước kệ gỗ lê vàng, dường như đang tìm một cuốn khác.
Lục Cơ nói: "Chúc mừng đại nhân, mọi việc lại thuận lợi thêm một bước. Thẩm Ngọc Dung đã bắt tay với Thành Vương, Thành Vương có thêm một tướng tài, thế lực ắt sẽ tăng lên rất nhiều."
Cơ Hành thờ ơ đáp: "Thẩm Ngọc Dung có dã tâm, Thành Vương cũng có dã tâm, kẻ có dã tâm thì tỏa ra mùi vị giống nhau. Như sói chẳng bao giờ đi cùng chó, Thẩm Ngọc Dung trong triều sẽ không chọn Hoàng đế mà chỉ chọn Thành Vương, bởi chỉ có Thành Vương mới thỏa mãn được dã tâm của hắn."
“Đại nhân quả là nhìn người rất tinh tường." Lục Cơ thở dài, chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói: "Chỉ tiếc cho Thừa Tuyên Sứ Mạnh Hữu Đức, trước đây ông ta là người của Hữu Tướng, nay đắc tội với Vĩnh Ninh công chúa, cũng chính là đắc tội với Thành Vương. Hữu Tướng là người của Thành Vương, tất nhiên sẽ không dùng Mạnh Hữu Đức nữa. Thực ra Mạnh Hữu Đức là người rất có năng lực..."
Nhà họ Mạnh vốn làm việc cho Hữu Tướng, cũng là thuộc hạ của Thành Vương. Nay vì chuyện ngoài ý muốn giữa Mạnh Hồng Cẩm và Vĩnh Ninh công chúa ở trường đua ngựa, nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ bị Thành Vương ruồng bỏ. Kỳ thực, không phải Thành Vương giận cá c.h.é.m thớt, mà là nữ nhi Mạnh Hữu Đức bị hãm hại đến nông nỗi này, dù ngoài miệng ông ta nói không so đo, vẫn tiếp tục làm việc cho Thành Vương, nhưng trong lòng ắt hẳn sẽ có oán hận.