Trọng Sinh Chi Khương Lê - 91 (2)
Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:36:10
Lượt xem: 120
"Không cần đâu." Khương Lê ngăn nàng ta lại, "Ở đây cũng không có ai, ta đi xem một chút, rất nhanh sẽ trở về. Không có việc gì đâu."
Nàng không nói thêm gì, tự mình rời khỏi lầu các trước.
Không xa, cây đào vẫn như ngày xưa, yên tĩnh đứng ở chỗ cũ. Hoa trên cây đã sớm tàn sạch, không có hoa đào điểm xuyết, cây lớn trở nên thê lương và tiêu điều.
Dưới gốc cây, một nấm mộ nhỏ bé nằm đó.
Khương Lê tay cầm ô, đứng trước mộ phần.
Trên đường tiến kinh, Tiết Chiêu bị bọn cướp sát hại, t.h.i t.h.ể bị vứt xuống sông. Người đời đều nói vậy, nên khi Khương Lê gặp hắn lần cuối, dung mạo Tiết Chiêu đã không còn nguyên vẹn. Nếu không nhờ vết bớt trên người, Khương Lê thật không dám tin một công tử tràn đầy nhiệt huyết năm nào giờ chỉ còn là một thân xác lạnh lẽo.
Trước khi chết, hắn đã phải chịu những đòn tra tấn tàn độc đến mức Khương Lê mỗi khi nhớ lại vẫn còn rùng mình sợ hãi. Khi ấy nàng không hề nghi ngờ, mãi cho đến trước khi trút hơi thở cuối cùng mới biết tất cả đều là do công chúa Vĩnh Ninh gây ra. Vậy nên những vết đao kia không phải do bọn cướp gây ra, mà là do người của công chúa Vĩnh Ninh gây ra.
Vốn tưởng đã tìm được vị quan có thể giúp đỡ mình, nào ngờ lại rơi vào một cái bẫy khác. Khương Lê không thể nào tưởng tượng nổi nỗi tuyệt vọng và oán hận trong lòng Tiết Chiêu vào giây phút cuối cùng.
Mà sau khi hắn ra đi, chỉ còn lại một nơi hoang vắng thế này. Đến khi trời đổ mưa, ngay cả một chỗ trú chân cũng không có.
Khương Lê nhẹ nhàng đặt chiếc ô của mình xuống, che lên nấm mộ của hắn. Như thể làm vậy có thể giúp Tiết Chiêu che mưa chắn gió. Như thể nấm mộ trước mắt kia chính là người đệ đệ năm nào với nụ cười rạng rỡ.
Nàng nhắm mắt lại, trong lòng khẽ gọi: "A Chiêu, tỷ tỷ đến rồi."
"A Chiêu, ta là tỷ tỷ đây, có lẽ đệ đã không còn nhận ra ta nữa. Giờ ta là tiểu thư dòng chính của Khương gia, con gái của Khương Nguyên Bách. Chắc đệ thấy khó tin lắm, lúc trước ta cũng vậy, nhưng giờ nghĩ lại, biết đâu đây lại là một cơ hội khác mà ông trời ban cho ta."
"Mười ngày nữa, ta sẽ đến Tương Dương một chuyến. Ta sẽ tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với phụ thân, chuyện năm xưa là ta đã liên lụy đến đệ. Ta biết ai đã hại c.h.ế.t đệ, cũng biết nên tìm ai để báo thù. Hiện giờ Thẩm Ngọc Dung đang từng bước thăng tiến, công chúa Vĩnh Ninh lại có Thành vương chống lưng, ta tạm thời chưa thể làm gì được, nhưng không phải là không có cách."
"Ta sẽ lấy danh nghĩa nhị tiểu thư Khương gia, tìm cách thay Tiết gia kêu oan, vạch trần bộ mặt thật của công chúa Vĩnh Ninh và Thẩm Ngọc Dung, để đệ được minh oan."
"A Chiêu," nàng lặng lẽ nói trong lòng: "Tha thứ cho ta lâu như vậy mới đến thăm đệ một lần, chắc đệ giận ta lắm. Nhưng trong lòng ta không một ngày nào quên mối thù m.á.u của Tiết gia, xin đệ hãy kiên nhẫn chờ đợi, nhìn ta từng bước thay đệ báo thù."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chi-khuong-le/91-2.html.]
"A Chiêu... xin lỗi..."
Trong lòng thầm niệm, nàng như thấy lại hình ảnh đệ đệ năm nào múa đao múa kiếm, nghiêng đầu nhìn nàng cười ngốc nghếch. Không biết bao lâu sau, Khương Lê mới mở mắt.
Mưa dường như đã ngớt. Nấm mộ trước mắt vẫn lặng yên. Bỗng từ đâu bay đến một chú chim sẻ đỏ, đậu trên cành cây nghiêng đầu nhìn nàng. Lông dính đầy nước, chú chim vội vỗ cánh cho khô. Rồi chú nhìn thấy chiếc ô Khương Lê để trên mộ, liền sà xuống, đứng trên mộ, lấy ô che mình, ríu rít hót không ngừng.
Khương Lê khẽ cười, nói nhỏ: "Ngươi cũng nghe thấy rồi chứ."
Nàng xoay người chậm rãi bước về phía Yên Vũ Các.
Đến khi về Yên Vũ Các, Đồng Nhi và Bạch Tuyết thấy nàng ướt sũng thì giật mình, Đồng Nhi hỏi: "Tiểu thư, ô của người đâu? Sao y phục đều ướt hết rồi?"
"Thấy một con chim sẻ đỏ bị mưa làm ướt, ta thương nó quá nên lấy ô che cho nó một chút, rồi để ở dưới gốc cây đào phía sau."
Đồng Nhi nghe vậy, nói: "Tiểu thư, nô tỳ biết người có lòng tốt, nhưng người có thể nói với nô tỳ, ở đây còn có ô khác, nô tỳ lấy đến là được, hà tất làm ướt mình? Lỡ nhiễm phong hàn thì làm sao bây giờ?"
Khương Lê áy náy cười nói: "Ta nhất thời không nghĩ nhiều như vậy."
"Tiểu thư cái gì cũng tốt," Bạch Tuyết nhỏ giọng nói: "chỉ là hơi mềm lòng."
Mềm lòng ư? Khương Lê cười thầm trong lòng.
Có lẽ vậy, Tiết Phương Phi mềm lòng, nhưng Khương Lê hiện tại, lòng dạ sắt đá.
Trong Vọng Tiên Lâu ở kinh thành Yến Kinh, Lục Cơ đang trò chuyện với Cơ Hành.
Một lát sau, Văn Kỷ bên cạnh Cơ Hành bước tới.
Trên mặt Văn Kỷ lộ rõ vẻ do dự: "Đại nhân..."
Cơ Hành liếc nhìn sắc mặt hắn, nói: "Nói."
"Vâng." Văn Kỷ lập tức đáp: "Khương nhị tiểu thư hôm nay mang theo hai nha hoàn ra ngoài, trước tiên mua chút đồ ở các cửa hàng trong thành Yến Kinh, sau khi ăn cơm xong, đã đến Yên Vũ Các ở Bạch Lộ Loan."