Trọng Sinh Chi Khương Lê - 87 (1)
Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:22:48
Lượt xem: 134
Lư thị đảo mắt một vòng rồi nói: "Nếu mọi người đều không đi, vậy Lê nhi phải làm sao? Chẳng lẽ để con bé đi một mình hay sao?"
Khương Nguyên Bình ngồi bên cạnh khẽ ho một tiếng.
"Không sao đâu ạ," Khương Lê mỉm cười nói. "Con cũng không muốn đi lắm."
"Lê nhi, con đi với nhị thẩm của con đi," Lão phu nhân bất ngờ lên tiếng. "Năm nay con mới về kinh thành, hội đèn Trung thu cũng rất thú vị. Mấy ngày nay con vất vả rồi, hãy tranh thủ đi chơi cho khuây khỏa."
Lão phu nhân đã lên tiếng, Khương Lê không tiện từ chối, dù trong lòng không muốn, cũng đành phải đồng ý. Lúc này, Khương Nguyên Bách lại rơi vào thế khó xử, một bên là nữ tử mới về kinh, một bên là nữ tử nhỏ chịu thiệt thòi, bên nào cũng là con. Cuối cùng, ông quyết định ở lại phủ. Khương Lê có vẻ hiểu chuyện và rộng lượng, Khương Ấu Dao lại chưa từng phải chịu khổ, sau này sẽ có cơ hội bù đắp cho Khương Lê.
Thấy Khương Nguyên Bách vẫn chỉ quan tâm Quý Thục Nhiên và nữ tử, cứng đầu không thay đổi, lão phu nhân thở dài trong lòng, lắc đầu rồi bỏ về phòng sau bữa cơm. Trái lại, Khương Cảnh Duệ là người vui nhất. Sau khi lão phu nhân đi khỏi, cậu liên tục nháy mắt với Khương Lê. Khi mọi người giải tán, hắn cố ý đi phía sau và nói với Khương Lê: "Còn nói là không muốn đi, tổ mẫu nói một câu là phải ngoan ngoãn đi theo ngay."
Khương Lê đang rối như tơ vò, chẳng buồn để ý đến hắn. Khương Cảnh Duệ cứ luyên thuyên một mình: "Chắc chắn muội sẽ mở rộng tầm mắt cho xem. Trên đường sẽ có đủ thứ đồ ăn, kẹo hồ lô, rồi cả đố đèn nữa. Nghe nói tối nay gánh hát Kim Mãn Đường còn biểu diễn ở hội đèn. Đến lúc đó ta sẽ dẫn muội đi xem cho biết, này, muội đừng bỏ đi chứ--"
Khương Lê bỏ mặc Khương Cảnh Duệ ở phía sau, càng đi càng nhanh. Thật đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Nàng định không ra khỏi cửa tối nay để tránh cảnh gợi buồn, ai ngờ lão phu nhân lại lên tiếng. Nếu nàng từ chối thì lại tỏ ra quá cố ý. Nhưng ra ngoài cũng khôn phải là không có lợi. Người ngoài nhìn thấy nàng đi xem hội đèn, trong khi Khương Nguyên Bách, Quý Thục Nhiên và Khương Ấu Dao lại không đi, chắc chắn họ sẽ xì xào bàn tán.
Trước mặt người ngoài, Khương Nguyên Bách vẫn phải giữ thể diện, cố gắng đối xử công bằng với các con.
Chỉ đành đi một bước tính một bước vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chi-khuong-le/87-1.html.]
Vì lời của lão phu nhân, sau bữa cơm tối, khi trời đã sẩm tối, Khương Lê buộc phải cùng người nhà nhị phòng ra ngoài.
Lão phu nhân không đi vì bà chân yếu, ở lại trong phủ chơi với Khương Bính Cát. Người đại phòng chỉ có mình Khương Lê đi, còn người nhị phòng thì đi cả nhà. Tam phòng Dương thị và Khương Nguyên Hưng cũng không đi. Ngoài chuyện của Khương Ngọc Nga, hiện tại Khương Nguyên Hưng ra ngoài gặp đồng liêu đều phải cúi gằm mặt, tất nhiên sẽ không ra ngoài để mất mặt. Khương Ngọc Yến thì càng không thể ra ngoài.
Đồng Nhi và Bạch Tuyết cũng đi theo Khương Lê. Hai nha hoàn đều lần đầu tiên được đi chơi hội đèn nên không ngừng xuýt xoa, trầm trồ. Khương Cảnh Duệ cố ý đi chậm lại, sánh bước cùng Khương Lê và nói: "Sao muội không thấy hào hứng gì cả? Ta thấy hai nha hoàn đi cùng muội có vẻ còn vui hơn muội đấy."
Vẻ mặt của Khương Lê rất bình thản, một sự bình thản khác hẳn ngày thường. Khương Cảnh Duệ nhận ra nàng thậm chí còn có vẻ thờ ơ. Dù khóe môi vẫn nở nụ cười như mọi khi, nhưng ngay cả ánh đèn lồng ấm áp cũng không thể sưởi ấm nụ cười ấy.
Nhưng mà, vẻ đẹp có chút thanh tịch này lại thu hút không ít công tử ca đang du ngoạn. Trên suốt đường đi, chỉ riêng số công tử mà Khương Cảnh Duệ phát hiện đang lén nhìn Khương Lê đã không dưới bảy tám người.
Đường lớn ngõ nhỏ, lầu rượu quán trà trong thành Yên Kinh, khắp nơi đều bày đầy đủ mọi kiểu dáng đèn hoa, đều là bách tính tự tay làm ra. Tập tục mỗi nơi đều có nét giống mà khác nhau, ví như đèn hoa ở Yên Kinh thì giống như đèn sông ở Đồng Hương. Chỉ là đèn hoa thì được treo trên dây thừng, còn đèn sông thì trôi nổi trên mặt nước.
Có loại đèn hình lục giác, có loại lại làm thành kiểu dáng đèn đài. Người khéo tay hay làm không ít, đừng nhìn ngày thường Khương Cảnh Duệ hồn nhiên vô tư, đối với những đồ vật xinh đẹp này lại cũng rất thích thú. Thỉnh thoảng lại kéo Khương Lê nói cái này đẹp, hay cái kia đẹp. Khương Lê khá là không nói nên lời, chỉ cảm thấy so với bản thân mình, Khương Cảnh Duệ mới giống như là một thiếu nữ mới lớn thật sự, với vẻ mặt ngây thơ, hồn nhiên.
Chờ đến khi nhìn thấy một chiếc đèn hoa hình con thỏ, Khương Cảnh Duệ thì cố sống cố c.h.ế.t không đi nổi nữa. Ngay cả người của nhị phòng phía trước cũng không theo kịp, nhất định phải mua cho bằng được. Nhưng khổ nỗi người làm đèn hoa hình con thỏ này cũng là một người cứng đầu, chỉ nói cây đèn này không bán, trừ khi có người đoán ra câu đố đèn bên trên, coi như quà đáp lễ tặng cho người đó.